Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc rồi hút một hơi, sau đó nhảy xuống khỏi cây và đi về phía trước.
Tinh Bảo Bảo cứ cách một lúc lại gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Dật, để xác nhận rằng Diệp Thiên Dật vẫn ổn.
Khi Diệp Thiên Dậy đi tới nơi, hắn không thể không há hốc miệng.
Vốn dĩ là một khu rừng nhưng mọi thứ trước mắt đều đã bị san phẳng, ở giữa có một cái hố sâu hoắm chắc gần trăm mét, đất trên mặt đất còn đang bốc khói và hơi nóng.
“Quái lạ, những con yêu thú này đang chạy trốn cái gì vậy? Không có chút dấu vết nào của sự nguy hiểm, cũng không có yêu thú khổng lồ nào ở đây. Chẳng lẽ là bị doạ đến sợ hãi sao?"
Diệp Thiên Dật đi về phía trước với điếu thuốc trong miệng.
Diệp Thiên Dật bước đến mép hố và nhìn xuống phía dưới.
Có một cái gì đó ở giữa ...
Nó có màu xanh da trời……
Đợi đã! Là bộ quần áo màu xanh ...
Là một người.
Các ngươi có thể hiểu được cảm giác đó không?
Một thiên thạch từ trên trời rơi xuống, khi ngươi đi qua xem, lại nhìn thấy bên trong có một cô gái đang nằm?
Ngươi cmn nghĩ đây là phim truyền hình? Hay là phim hoạt hình?
Thế mà thực sự lại xảy ra ở ngay trước mắt Diệp Thiên Dật.
Rối cuộc là cô em này đang đi thì bị một thiên thạch va phải hay là chính nàng đã giải phóng ra lực lượng của thiên thạch kia?
Ngươi nói xem, con người ấy mà, chính là ‘tiện’, Diệp Thiên Dật biết rõ rất nguy hiểm, rõ ràng không muốn đi, nhưng vẫn cứ đi xuống.
Lúc hắn bước đến bên người nàng, rất khiếp sợ!
Dưới sức mạnh bùng nổ như vậy, làn da và quần áo của nàng đều vô cùng sạch sẽ, nhưng ở khóe miệng lại có một vết máu, Diệp Thiên Dật tỉ mỉ nhìn nàng một cái, hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô em này cũng quá đẹp đi?
Nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, quanh người không có bất kỳ đồ trang sức cầu kỳ nào, trên tóc mai cài hoa hồng được chạm khắc bằng đá quý, nàng yên tĩnh nằm đó, điềm tĩnh, thoát trần tuyệt tục, yểu điệu như tiên, không mang nửa phần khí tức khói lửa, giống như Sâm Lâm Nữ Thần trong truyền thuyết, tựa như mộng ảo, ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ như một bức họa, khó có thể diễn tả hết bằng lời!
"Ding ... ngươi đã kích hoạt nhiệm vụ [chiếm đoạt Mộ Thiên Tuyết], phần thưởng nhiệm vụ: 1: thu được Thần Cách, 2: có được tất cả các thuộc tính vĩnh viễn, 3: Thánh giai võ kỹ, trừng phạt nhiệm vụ: Không, thời hạn nhiệm vụ: trong thời gian tồn tại hệ thống Tra nam, tất nhiên đây là nhiệm vụ đã bị cưỡng chế tiếp nhận."
Diệp Thiên Dật: "..."
Cái hệ thống Tra nam này kích hoạt nhiệm vụ đối với nàng cũng là hợp tình hợp lí. Khi Diệp Thiên Dật nhìn thấy phần thưởng của hệ thống thì cả người có chút choáng váng, Thần Cách? Thuộc tính đầy đủ? Thánh Giai võ kỹ?
Cô em này đến cùng là thần tiên phương nào chứ?
Hắn nhìn thoáng qua bảng chấm điểm nhan sắc, hệ thống trực tiếp chấm 100 điểm cho nàng.
Trong mắt Diệp Thiên Dật, hắn cảm thấy Diệp Thiên Nhi cùng với nàng không thể phân ra ai xinh đẹp hơn, thế nhưng ngay cả khi cô em này đang nhắm mắt lại, khí chất cao quý lộ ra vẫn khiến người ta muốn thần phục.
Chiếm đoạt?
Diệp Thiên Dật vuốt cằm, sau đó yên lặng châm một điếu thuốc.
Hắn đang tự hỏi...
Đúng vậy, hắn động tâm rồi! Phần thưởng thần tiên này quá đáng sợ rồi, chị đẹp này bây giờ xem ra cũng chưa thể tỉnh lại, việc chiếm đoạt với hắn mà nói quả thực như thể là đang tặng không cho hắn rồi còn gì!
Thế nhưng mà, nếu làm thế này không phải cũng quá cặn bã đi?
Diệp Thiên Dật chậm rãi dạo bước.
"Hoặc là... ta hỏi nàng một chút xem có bằng lòng không, nếu như nàng không trả lời thì đó là chấp nhận rồi."
Đôi mắt của Diệp Thiên Dật đột nhiên sáng lên, sau đó vừa cởi áo khoác vừa nhìn nàng.
Đệch! Sao cứ cảm thấy mình bị chủ nhân thân thể này chi phối nhỉ, sao giờ cũng trở nên cặn bã như thế này rồi.
"Này... Tiểu tỷ tỷ, ngươi có bằng lòng hay không..."
Diệp Thiên Dật còn chưa nói hết, đột nhiên thấy hàng mi dài của nàng khẽ run lên, sau đó nàng mở to đôi mắt xinh đẹp.
Trời ạ! Đôi mắt này cũng quá đẹp đi?
Đôi mắt của Diệp Thiên Nhi màu xanh lam mà Diệp Thiên Dật cho là đẹp nhất. Hai mắt của nàng đồng dạng cũng có màu xanh lam nhạt, nhưng lại không giống Diệp Thiên Nhi lắm, Diệp Thiên Nhi là một kiểu ánh mắt màu lam điềm tĩnh, ưu nhã mang theo cao quý, thanh lãm, mà nàng... thuần túy cao quý, thuần túy thanh lãnh!
Ánh mắt của nàng nhìn Diệp Thiên Dật, vẫn chưa có bất kỳ động tác nào khác.
"Ngươi là người phương nào?"
Thanh âm biến ảo khôn lường, êm tai nhưng rất nhạt, rất lạnh.
"A ... ta ... ta..."
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng, sau đó lúng túng xoa đôi bàn tay phía trên áo khoác của mình, nói: "Ta.. ta thấy ... thấy ngươi giữa ban ngày ngủ gật ở nơi hoang vu, quá lạnh, muốn đắp áo lên cho ngươi. "