"Tứ huynh, cái kiểu đùa giỡn này không vui chút nào, chúng ta là anh em!"
Diệp Thiên Dật mỉm cười: "Vậy thì về đi!"
"Ngươi!!"
Lôi Vũ m đứng lên, nghiến răng cắn lợi chỉ vào Diệp Thiên Dật.
"Tứ huynh, ngươi có biết lời ngươi nói vừa rồi nếu như ta nói ra ngoài thì sẽ như thế nào không?"
Lôi Vũ m nhìn Diệp Thiên Dật, nhíu mày lại.
Diệp Thiên Dật ném đồ lại cho nàng.
"Mang đồ về đi."
Không hiểu tại sao lại muốn trêu chọc cô nàng nóng tính này.
"Thằng khốn!"
Lôi Vũ m nghiến răng xông thẳng về phía Diệp Thiên Dật, không thể kìm được cơn tức giận, nắm lấy cổ áo của Diệp Thiên Dật!
Diệp Thiên Dật: "..."
Mẹ kiếp! Nàng công chúa này thực sự khá là hung dữ cứng rắn! Đã biết rằng ngày mai hắn sẽ đăng vị hoàng đế mà nàng ta còn dám làm như thế này nữa.
Bỗng nhiên Lôi Vũ m thay đổi thái độ, hơi khụt khịt mũi.
“Được, vậy Vũ m sẽ đợi hoàng huynh.” Nói xong, nàng buông Diệp Thiên Dật ra rồi đi lên lầu.
Diệp Thiên Dật: ???
Chơi cái gì vậy? Cô gái này lại thực sự muốn chơi à?
Lôi m bước lên lầu ba, đến phòng của Tứ hoàng tử, sau đó từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo ngửi thử, đôi lông mày bỗng nhíu lại!
Sau đó nàng duỗi tay ra, cẩn thận ngửi mảnh vải rách trên tay mình!
"Hắn không phải Lôi Thiên Minh!"
Lôi Vũ m mở to mắt! Hắn... là người đã lẻn vào bên trong biệt thự của mình vào đêm nay sau đó bỏ chạy! Bọn họ có mùi hương giống hệt nhau!
“Dịch dung sao?” Hai mắt của Lôi Vũ m sáng lên!
Nàng đã nói mà, làm sao một tên phế vật chính gốc như Tứ hoàng tử lại có thể trở nên mạnh như vậy trong một sớm một chiều! Ẩn giấu?
Một số chuyện có thể giấu diếm được, nhưng hắn lại cố ý giết bách tính, đêm nay lại trở mặt với Thái Hậu để cứu tì thiếp của mình, nàng cảm thấy một người sao có thể thay đổi nhiều như vậy? Cho tới bây giờ nàng mới hiểu được, hoặc có lẽ chỉ là phỏng đoán, nhưng khả năng hắn không phải là Tứ hoàng tử Lôi Thiên Minh!
Chẳng trách hắn lại bắt ta lên lầu tắm rửa sạch sẽ chờ hắn tới, bởi vì bọn họ không phải anh em! Không có quan hệ huyết thống!
Nàng không có ý định nói tin tức này ra ngay lập tức, bởi vì nàng không quan tâm đến Đế quốc Lôi Lăng, thậm chí còn ghét bỏ Đế quốc Lôi Lăng và mọi người ở đây nữa! Nàng chỉ muốn lấy lại danh phận cho mẹ của mình thôi, không cần biết là ai, chỉ cần hắn làm được, những chuyện khác Lôi Vũ m cũng không quan tâm!
"Bổn công chúa muốn xem thử, người tài giỏi như vậy, ngươi thật sự chỉ vì chức vị đế vương này mà lẻn vào hoàng thất hay sao?"
Diệp Thiên Dật gãi đầu, nàng công chúa nhỏ này đang muốn làm cái trò gì vậy?
Hắn thực sự không ngờ chiếc mũi của cô gái này lại linh đến vậy.
"Tứ hoàng tử, Thiên Phi nương nương xin gặp."
Diệp Thiên Dật nhướng mày.
Cuối cùng cũng có thứ mà hắn thực sự quan tâm!
Cô gái này rất xinh đẹp, hơn nữa Diệp Thiên Dật cũng biết nàng là ai và nàng cũng không bị tên háo sắc kia động vào! Vậy thì Diệp Thiên Dật có thể tự ý làm càn được rồi!
Ha ha! Lúc trước còn dám làm mất mặt ta, không phải hắn mới chỉ ôm nàng một cái thôi sao? Hiện tại thì sao, nàng lại như một chú thỏ trắng ngơ ngác chạy đến trước mặt một con sói, còn muốn chạy sao?
Hắn yêu cầu nàng cởi, xem nàng còn dám cãi hay không nào?
Không dám? Nếu không dám thì hắn sẽ hù chết nàng, ngày mai lên ngôi điều đầu tiên là sẽ đưa nàng vào lãnh cung. Cả đời này đừng nghĩ tới chuyện trốn ra!
Mẹ kiếp! Càng nghĩ càng thấy phấn cmn khích!
Đây có phải là cảm giác khi có quyền lực? Cảm giác muốn làm gì thì làm, quá đã!
Tất nhiên, Diệp Thiên Dật cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, quan trọng là hắn cũng có nghe nói về Chu Tử Tuyết rồi. Nàng là một người khá lợi hại. Việc nàng ở lại Đế quốc Lôi Lăng thực sự là phí phạm của trời, không đáng. Diệp Thiên Dật đang tính trước khi bạo lộ thân phận thật, hoặc ít nhất là tranh thủ bây giờ vẫn chưa bị bạo lộ, thì phải đưa nàng tới Đế quốc Cửu Châu! Nếu không nàng cứ ở đây thì thiệt thòi cho nàng quá.
Ha ha ha? Hắn thèm muốn thân thể của nàng sao?
Thèm vào!
"Gặp!"
Sau đó Chu Tử Tuyết sau khi đã thay một bộ quần áo mới bước vào.
"Tham kiến Tứ hoàng tử."
Chu Tử Tuyết hơi nghiêng người.
Diệp Thiên Dật nhìn nàng với một ánh mắt bất cần.
“Thiên Phi thay một bộ quần áo mới là định cởi cho bổn hoàng tử xem sao?” Diệp Thiên Dật nhếch mép tấm tắc nói.
Chu Tử Tuyết hơi nhíu mày.