Có lẽ cái này vẫn không cách nào biểu lộ ra chỗ lợi hại nhất của phun sương màu hồng nhạt. Hiện tại, dù có là Hoàng Nguyệt, thần tiên tỷ tỷ bị trúng phun sương màu hồng nhạt, các nàng cũng sẽ giống như hai cô gái trước mặt vậy.
Các nàng tự xé rách quần áo của mình, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên Dật, nhích lại gần Diệp Thiên Dật.
"Muốn không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Muốn..."
"Quỳ xuống."
Sau đó các nàng quỳ tại đó trong ý thức mê man.
"Cùng dùng miệng đi!"
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Thiên Dật mở mắt ra rất sớm, nhìn thấy hai cô gái bên cạnh, còn có cả hai vết máu trên giường.
Nói như thế nào đây, hiện tại Diệp Thiên Dật lại có chút tiến vào chế độ hiền giả rồi.
Có chút mạo phạm rồi!
Lần này đã ấy ấy hai người?
Thôi được rồi, tối hôm qua hắn quá tức giận.
Mặc vào quần áo, Diệp Thiên Dật ngồi ở bên cạnh hút thuốc, Diệp Thiên Dật rất sợ nếu không phải là mình tỉnh lại trước, có thể sẽ bị các nàng giết chết khi đang ngủ.
Có điều...
Tối hôm qua thật là thoải mái! Hơn nữa tối hôm qua bất kể là với Lôi Vũ m hay Chu Tử Tuyết, Diệp Thiên Dật là hoàn toàn không có bất kỳ khắc chế nào, thậm chí có chút thô bạo, trên mặt hai cô gái đều có vệt nước mắt.
Nhìn dấu bàn tay trên mặt Chu Tử Tuyết một chút liền có thể thấy, còn cả trên mông cô công chúa nóng nảy này chắc đều là vết hồng. Bởi vì tối hôm qua kỹ thuật của nàng chả ra sao, bị Diệp Thiên Dật tét cho một phát. Với nàng mà nói cảnh giới này không có gì, có điều hiện tại Diệp Thiên Dật ngẫm lại thật sự có chút quá...
Chết mịa!
Hắn đánh phụ nữ?
Chủ yếu là tối hôm qua đã quá tức giận, dẫn đến hắn có chút thô bạo, mịa nó! Muốn giết hắn?
Có điều hiện tại Diệp Thiên Dật tỉnh táo rồi, ngồi trên ghế sô pha của phòng ngủ, cũng chính là pháo đài của rất nhiều người, hút thuốc.
Ừ, tối hôm qua nơi này quả thật cũng là pháo đài của hắn.
Diệp Thiên Dật đang suy nghĩ, hắn đang suy nghĩ cái gì?
Kế hoạch của mình không khéo sẽ bị hai cô gái này làm hỏng, vậy rốt cuộc có cần phải giết các nàng để bịt miệng không?
Giết thì khẳng định hắn sẽ không giết! Thế nhưng có khống chế được các nàng không?
Tử Mẫu Thiên Vẫn Đan? Cho các nàng dùng, uy hiếp các nàng, sau đó ngộ nhỡ các nàng tìm người của hoàng thất, không từ bỏ ý định tìm cách giải độc thì sao? Sau đó nhỡ đâu tiết lộ cho người bên hoàng thất thì sao?
Mặc dù tỷ lệ này rất nhỏ, nhưng vẫn là có.
Rất then chốt là, bây giờ hắn là Tứ hoàng tử, nàng là công chúa, cùng cha khác mẹ, đương nhiên kỳ thực cũng không phải thế, nhưng bây giờ nàng cho là vậy! Vậy thì phải làm lộ danh tính của mình ư?
Diệp Thiên Dật không thể tin các nàng được!
Aaa!
Phiền chết đi được!
Diệp Thiên Dật châm thuốc xoành xoành.
"Quên đi! Ôi... Tối hôm qua nếu nhịn được không phải là không có cái chuyện chó chết này sao?"
Diệp Thiên Dật hung hăng hít một hơi thuốc, sau đó lấy ra hai viên Tử Mẫu Thiên Vẫn Đan đi tới, rồi nắm lấy miệng của Chu Tử Tuyết, để nàng há miệng ra.
Chân mày Chu Tử Tuyết nhíu lại, mở đôi mắt xinh đẹp ra, Diệp Thiên Dật bỏ một viên Tử Mẫu Thiên Vẫn đan vào miệng nàng.
"Khụ khụ khụ —— "
Chu Tử Tuyết chính là phản kháng theo bản năng, thế nhưng đã nuốt đan dược vào.
"Ngươi!!"
Nàng không ngừng cố gắng nhổ ra, nhưng vô ích!
Diệp Thiên Dật không để ý đến nàng, sau đó nắm lấy miệng của cô công chúa nóng nảy, cũng cho nàng dùng một viên đan dược.
Lôi Vũ m này ngủ cũng khá say, chưa tỉnh lại nữa.
"Ngươi cho ta ăn cái gì!"
Chu Tử Tuyết kiêng kỵ nhìn Diệp Thiên Dật.
Tối hôm qua có ký ức, nàng biết chuyện gì xảy ra, cũng biết người đàn ông này tối hôm qua thật đáng sợ, hiện tại chỗ đó của nàng đau đớn như xé rách.
"Độc dược!"
Diệp Thiên Dật nhìn Chu Tử Tuyết nói.
"Ngươi!!"
Nàng chỉ vào Diệp Thiên Dật, cái gì cũng nói không nên lời.
"Ngươi lại chỉ tiếp đi?"
Khóe miệng Diệp Thiên Dật cong lên nhìn nàng.
Chu Tử Tuyết cắn răng, bỏ tay xuống, sau đó Diệp Thiên Dật đi tới.
"Biết đây là đan dược gì không?"
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: "Ngươi xinh đẹp như vậy, ta đương nhiên không nỡ giết ngươi, vốn dĩ nói xong rồi mà, đến lúc đó thả ngươi đi, nhưng chính ngươi gây chuyện ngươi trách ai được? Trách ta sao? Muốn trách thì ngươi trách cái kẻ khờ khạo giựt giây ngươi này này."
Diệp Thiên Dật nhìn Lôi Vũ m còn đang ngủ kia.
Trách sao? Không trách, nàng chỉ tự trách mình.
"Hiệu quả của đan dược này rất đơn giản, ta muốn khiến ngươi chết, thì ngươi phải chết, ngươi có tin hay không?" Diệp Thiên Dật nói xong hơi chuyển động ý nghĩ một chút!
Vẻ mặt Chu Tử Tuyết nhất thời đau khổ, sau đó Diệp Thiên Dật thu lại ý niệm.
"Hơn nữa ngươi giết ta, ngươi cũng phải chết, cho nên thành thật ngoan ngoãn đi, đương nhiên, ngươi có thể thử đi tìm kẻ mạnh giúp ngươi giải độc, ngươi có thể thử xem! Xem bọn hắn có biết độc này là gì không!"
Diệp Thiên Dật nhéo cằm của nàng.
Chu Tử Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật, cắn môi một cái.
"Vậy sau này ngươi còn có thể trả lại tự do cho ta không?"
"Phải xem ngươi có ngoan không đã."
Ánh mắt của Diệp Thiên Dật nhìn về phía Lôi Vũ m kia.
"Tuy ngươi quả thật sự đã thắng, nhưng ngươi thực sự cũng là kẻ không ra gì! Công chúa điện hạ là em gái của ngươi!"
Chu Tử Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật nói.
"Ồ? Thật sao?"
Sau đó Diệp Thiên Dật lau mặt mình một cái, tiếp đó một gương mặt điển trai có một không hai xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Chu Tử Tuyết: ???
"Diệp Thiên Dật?!"
Nàng khiếp sợ nhìn Diệp Thiên Dật.
Nàng hiểu rất rõ ràng người tên Diệp Thiên Dật này, chưa thấy qua, nhưng nàng thân là người tương đối có quyền thế trong hậu cung, hiển nhiên đã nghe qua, cũng dễ dàng có được hình của hắn!
Hắn là Diệp Thiên Dật?
Chẳng trách! Chẳng trách hắn nghịch thiên như vậy! Hoá ra hắn là Diệp Thiên Dật!
"Xem ra Đế quốc Lôi Lăng phải thảm bại ở trong tay Đế quốc Cửu Châu rồi."
Chu Tử Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật nói.
"Cho nên kỳ thực từ lúc mới bắt đầu ta chỉ là muốn mang ngươi đi, thế nhưng hiện tại ngươi không được trách ta đâu nhé."
Chu Tử Tuyết gật đầu: "Ta không trách ngươi!"