Diệp Thiên Dật: "..."
Không sai, thứ khiến cho Diệp Thiên Dật kinh ngạc không phải trừng phạt nhiệm vụ, bởi vì Diệp Thiên Dật đã quá quen thuộc với cái trò trừng phạt của đồ ngốc này rồi, cái hệ thống này chính là ghen tỵ với vẻ trẹp trai của hắn, cảm thấy hắn quá đẹp trai, quá ưu tú, thế cho nên ganh tỵ với hắn!
Khiến Diệp Thiên Dật kinh ngạc chính là... Nhiệm vụ cuối cùng!
Thu hoạch được một nghìn trái tim yêu thương của các cô gái?
Đệch!!
Bà chị à, số lượng này có phải hơi nhiều rồi không, chẳng nhẽ lúc bốc số vui tay quá nên bốc lố mấy số không à?
Với lại, ngươi đây là Hệ thống ra oai vả mặt mà, cái hệ thống này và nhiệm vụ này có liên quan méo gì sao?
Ấy... Hình như là có, bởi vì làm màu hình như có thể khiến cho mấy cô em cảm mến mình nha!
Đệch!
Nhưng mà cảm mến cũng không phải nhất định phải xác định quan hệ, chỉ cần để đám con gái thích hắn là tốt rồi!
Cái này thì đơn giản!
Diệp Thiên Dật biểu thị vô cùng đơn giản, ôi dào, ta đứng ở ngay kia một phát đoán chừng đã có không ít cô phải thầm thương trộm nhớ rồi ấy chứ?
Một nghìn chưa đủ! n, một nghìn người tuyệt đối chưa đủ! Quá đơn giản.
"Ting... Bổn hệ thống cảm nhận được ý nguyện của kí chủ, Nhiệm vụ cuối cùng thay đổi số lượng là: năm nghìn."
Diệp Thiên Dật; "..."
Diệp Thiên Dật: Đậu xanh rau má rau muống rau mồng tơi!!
Thường Hi nằm ở bên cạnh mở đôi mắt xinh đẹpra , nghi ngờ nhìn thoáng qua Diệp Thiên Dật nằm ở nơi đó nghiến răng nghiến lợi.
Con hàng này là nằm mơ mấy cô em của mình bị người khác cướp đi à?
Diệp Thiên Dật quay đầu nhìn thoáng qua Thường Hi.
"Ờm... Nữ hoàng bệ hạ, có khả năng ngày mai ta sẽ phải đi."
Thường Hi nhíu mày.
"Vội vã như vậy? Không phải ta còn chưa có chữa trị xong sao?"
Thường Hi hỏi.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Ngươi đến cùng là muốn trị liệu hay là muốn được thoải mái, bạch bạch nghiện luôn rồi thế?"
Thường Hi: "..."
"Cút!"
Nàng lạnh lùng nói một câu.
Sau đó Diệp Thiên Dật lấy ra một viên đan dược đưa cho Thường Hi: "Cho nè, ăn cái này vào liền có thể trực tiếp khôi phục."
Thường Hi: ???
Nàng nhận lấy đan dược nhìn nó thật lâu rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Sau đó Thường Hi cắn chặt hai hàm răng trắng ngà căm tức nhìn Diệp Thiên Dật; "Cho nên, lúc đó ngươi nói ngươi không có cách nào để bản tôn trực tiếp khôi phục, nếu không thể liên tục song tu suốt bảy ngày thì lại phải bắt đầu lại lần nữa là lừa gạt bản tôn sao! Ngươi chỉ là vì muốn được... bản...tôn?"
Diệp Thiên Dật; "..."
"Khụ khụ khụ. Không... Không phải, làm sao có thể thế được! Ta làm sao có thể xấu xa như vậy! Chỉ là ta đột nhiên phát hiện, kỳ thật bị gián đoạn cũng không sao, chỉ cần số ngày đủ là được, công thêm tăng lượng đan dược, là có thể có hiệu quả."
"Hừ! Vậy ngươi sớm chuẩn bị tốt viên đan dược này mà lại không nói cho bản tôn? Đêm nay còn bò lên giường bản tôn?"
Diệp Thiên Dật nuốt nước miếng một cái.
"Ta... Ta cũng là quên mất! Ban đêm vừa mới luyện chế, thật đấy! Ngươi tin ta đi!"
Diệp Thiên Dật thật có chút sợ hãi nhìn Thường Hi.
Hô ——
Thường Hi khẽ thở ra một hơi.
Khốn nạn!! Thật là một tên khốn nạn!
"Bản tôn đi thăng cấp đây, hừng đông ngươi đi, bản tôn sẽ tiễn ngươi!"
Sau đó hắn vội giữ tay nàng lại.
"Ờm... Ngày mai ta đã phải đi rồi, ngươi có thể ở lại với ta đêm nay được không?"
Thường Hi: "..."
Sau đó Thường Hi thở ra một hơi.
"Một lần cuối cùng! Về sau bản tôn chỉ thiếu ngươi ân tình!"
Diệp Thiên Dật cười thầm trong lòng!
"Được được được, một lần cuối cùng thì một lần cuối cùng, ờm... Nữ hoàng bệ hạ, lần này ngươi có thể dùng miệng được không..."
Thường Hi: "..."
Một cỗ lực lượng phun trào.
"Đi mà, ngày mai ta đã phải đi rồi, chúng ta cũng đã làm nhiều lần như vậy rồi, năn nỉ mà."
"Vô sỉ bại hoại!" Thường Hi cắn chặt hai hàm răng trắng ngà.
"He he... Thế chính là ngươi đã đồng ý rồi sao."
Hai mắt Diệp Thiên Dật sáng lên.
Chuyện vặt, Nữ hoàng thì sao? He he!
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Dật mở mắt ra, đã không thấy Thường Hi đâu.
Diệp Thiên Dật còn muốn cáo biệt cùng với nàng mà, đoán chừng nàng đi tấn cấp rồi! Nàng đương nhiên là rất khát vọng đối với thực lực.
Sau đó Diệp Thiên Dật rời đi, tới tạm biệt Bạch Chính Nguyên, hắn nghe nói Diệp Thiên Dật cũng muốn đi Thiên Hồ Sơn, trong lòng là tương đối vui vẻ, như thế này thì Diệp Thiên Dật và con gái của mình cũng ở gần nhau hơn, có người chăm sóc!
Bên ngoài thành Cửu Châu Thiên, Diệp Thiên Dật, Tiểu Anh Vũ, Mộ Thiên Tuyết, Thi Gia Nhất, Họa Thủy, Liễu Khuynh Ngữ, Tử Yên Nhiên, Lôi Vũ m, Chu Tử Tuyết, Tịch Thiên Vũ đứng ở nơi đó.
"Ngươi xác định không đi sao?" Diệp Thiên Dật nhìn về phía Thi Gia Nhất và Họa Thủy.
Hai cô gái lắc đầu.
"Không đi, nơi này rất tốt, có Nữ hoàng làm chỗ dựa rồi, bản tiên nữ còn đi cái gì mà đi?"
Họa Thủy cũng gật gật đầu, nói: "Hai tháng sau gặp ở thiên hạ đại hội, đến lúc đó đừng có mà để ta đánh cho khóc hu hu đấy nhé!"
"Xí."
Diệp Thiên Dật nhún vai.
"Có gì thì cứ alo nhé! Đi thôi!"
Các nàng đều nằm trong một nhóm chat trên Wechat rồi, đến lúc đó cùng nhau gọi video, mỗi ngày cũng đều có thể tâm sự, rất tiện!
"Bái bai các chị đẹp."
Tiểu Anh Vũ vẫy vẫy tay.
Sau đó, Diệp Thiên Dật, Tiểu Anh Vũ, Mộ Thiên Tuyết, Tịch Thiên Vũ và Lôi Vũ m chuẩn bị bước vào một hành trình mới!
Lúc đầu Lôi Vũ m không định đi Lôi Lăng Tông, nhưng mà Tịch Thiên Vũ muốn đi, cho nên nàng cũng quyết định đi cùng.
"Cách một đoạn thời gian lại nhắn cái tin nhắn qua Wechat nhớ, để bản tiên nữ biết ngươi chết lúc nào để còn đi thắp hương."
Thi Gia Nhất nói một câu.
"Ờ."
"Anh Diệp, chúng ta gặp lại ở thiên hạ đại hội nhé."
Liễu Khuynh Ngữ cũng vẫy vẫy tay.
"Ừm, thiên hạ đại hội gặp!"
Sau đó Diệp Thiên Dật quay người.
Ngay lúc này, một con yêu thú ở trên không huýt dài một tiếng, khi bọn họ ngẩng đầu lên, một con Tuyết Lộc màu trắng hạ xuống!
"Đây không phải là tọa kỵ của Nữ hoàng bệ hạ sao?"
Tử Yên Nhiên nói một câu.
Diệp Thiên Dật cười một tiếng, sau đó thả người nhảy lên, đứng ở trên lưng của Tuyết Lộc, Mộ Thiên Tuyết và các nàng cũng nhảy lên!
"Đi thôi!"
Diệp Thiên Dật nói một câu.
Phía dưới cũng vẫy vẫy tay tạm biệt, sau đó Tuyết Lộc huýt dài một tiếng phóng về phía chân trời! Tốc độ nhanh chóng không cách nào tưởng tượng được!
Tốc độ này còn nhanh hơn máy bay.
Thường Hi đứng trên tường thành, nhìn bóng dáng Tuyết Lộc đang bay xa dần, thật lâu mới quay người rời đi.
...