Mộ Thiên Tuyết đang quét mọi thứ trong tầm mắt, đối với nàng tất cả đều mới lạ, nàng cũng rất tình nguyện tiếp thu và học hỏi những điều mới mẻ này, nàng không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng sẽ hỏi Diệp Thiên Dật, tuy nhiên có thể nói ít một chữ thì nàng sẽ nói ít đi một chữ.
Trên đường, Diệp Thiên Dật đột nhiên nhìn thấy một gian hàng bán đậu hũ thối, liền nói với Mộ Thiên Tuyết: "Ngươi chờ ta một chút."
Nói xong Diệp Thiên Dật chạy tới.
"Ông chủ, lấy hai xiên đậu hũ thối, một xiên đặc biệt cay, một xiên hơi cay đặc biệt thối."
"Được!"
Rất nhanh, Diệp Thiên Dật cầm lấy hai xiên đậu hũ thối đi tới trước mặt Mộ Thiên Tuyết.
"Nè."
Diệp Thiên Dật đưa một cái hơi cay nhưng thúi cho Mộ Thiên Tuyết.
Cố ý, chỉ là chị đẹp này lợi hại như vậy, mình đùa giỡn nàng cảm thấy rất thú vị, mà nàng sẽ rất tin tưởng hoặc là rất nghiêm túc, Diệp Thiên Dật thừa nhận mùi vị độc ác này thật thoải mái, đây là thần tiên tỷ tỷ nha! Cảm giác thoải mái càng phê hơn.
Mộ Thiên Tuyết cau mày nhìn lấy cái đồ vật đen sì buồn nôn kia, sau đó nàng giật mình phát hiện, Diệp Thiên Dật thế mà đã ăn nó!
Nhìn buồn nôn, ngửi cũng bốc mùi ghê như vậy, tại sao con người họ lại ăn những thứ này?
"Cầm lấy đi, ăn ngon lắm."
Mộ Thiên Tuyết duỗi ra bàn tay thon ngọc ngà cầm lấy, sau đó liếc nhìn Diệp Thiên Dật, hắn lại còn đang ăn.
"Ăn ngon lắm, ngươi nếm thử đi, ngươi đã đến thế giới loài người, phải tiếp nhận hết thảy mọi thứ nơi này, kể cả mỹ thực, thứ này ngửi thì thối, nhưng ăn vào thì ngon lắm, ta gạt ngươi làm gì chứ?"
Diệp Thiên Dật cười nói.
Mộ Thiên Tuyết cảm thấy những gì Diệp Thiên Dật nói rất có lý, sau đó nàng từ từ đưa miếng đậu hũ thối lên miệng, chậm rãi mở đôi môi đỏ mọng, nín thở, nhẹ nhàng cắn một cái, nhẹ nhàng nhấm nuốt.
"Thật kỳ quái ……"
Mộ Thiên Tuyết phát hiện vì cái gì trên đời này lại có thứ kỳ diệu như vậy? Nhìn và ngửi đều chịu không nổi như vậy, nhưng ăn vào thực sự rất không tệ.
Thế giới loài người này thực đúng là kỳ diệu.
"Thế nào?"
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
"Cũng được."
Sau đó nàng cắn một miếng nữa, từ từ cảm nhận.
"Đó là cái gì?"
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về một chỗ, sau đó quay sang hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhìn sang.
"Đó là một loại đồ chơi, vung ra một quyền, phía trên sẽ tính toán, có thể nhìn ra ngươi có bao nhiêu lực lượng, nếu ngươi có thể đánh được điểm số rất cao là có thể được thưởng, võ giả không được vận dụng bất kì Linh Lực nào để đấm."
Mộ Thiên Tuyết nhìn thấy một vài người đang đấm ở đó, xung quanh vây quanh rất nhiều người, cảm thấy thú vị nên bước tới, Diệp Thiên Dật theo sau.
Sự xuất hiện của Mộ Thiên Tuyết ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, đại hán vạm vỡ đang trả tiền chuẩn bị nện búa thấy một cô gái xinh đẹp ở phía sau đang nhìn mình, trong người đột nhiên cảm thấy tràn đầy lực lượng, sau đó hét lớn một tiếng, đấm một phát xuống.
Con số đang tăng vọt, ngừng ở con số hơn 3800.
Xung quanh nhất thời vang lên tiếng vỗ tay cùng rất nhiều âm thanh xôn xao.
Mục Thiên Tuyết liếc nhìn Diệp Thiên Dật một chút, Diệp Thiên Dật tỏ ra hiểu ý nàng, sau đó đi qua.
"Ông chủ, thử một chút."
Diệp Thiên Dật đưa năm tệ.
"Được thôi."
Ông chủ kia nói một câu, Diệp Thiên Dật nhìn Mộ Thiên Tuyết, Mộ Thiên Tuyết đưa miếng đậu hũ hôi thối còn lại trên tay cho Diệp Thiên Dật, sau đó bước tới trong ánh mắt của mọi người.
"Thật là một cô gái xinh đẹp! Chậc chậc! Giống như tiên nữ vậy."
"Cô em cũng muốn chơi cái này sao? Nói chung thì con gái được chừng 1000 điểm thì coi như giỏi rồi."
"Ta đoán nàng có thể đánh 1100, bởi vì vẻ mỹ lệ của nàng là max 100 điểm!"
"..."
Đại hán vạm vỡ nói với Mộ Thiên Tuyết: "Mỹ nữ, chú ý động tác vung tay mới có thể đánh ra điểm cao được."
Mộ Thiên Tuyết nhìn hắn một cái, sau đó không nói gì.
Bụp--
Sau đó động tác của nàng vô cùng đơn giản, đôi bàn tay trắng như phấn mềm mại như vô lực đấm xuống.
Giây đầu tiên, toàn bộ máy móc không di chuyển, mọi người có người còn chuẩn bị cười ra tiếng, nhưng trong giây thứ hai, bọn họ lại há to miệng.
Một cái máy cao tới ba mét dường như đã phải hứng chịu một công kích hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt bay ra ngoài, hướng lên trời, rồi không thể nhìn thấy nó ở đâu nữa...
Một quyền này, mẹ cũng mất tiêu luôn!
Mọi người: "..."
Diệp Thiên Dật; "..."
"Phần thưởng đâu?"
Sau đó Mộ Thiên Tuyết nhàn nhạt hỏi ông chủ.
Ông chủ:? ? ?
Hắn lúc đó... Cực kì sợ hãi.
Phải biết rằng, đây là một cái máy rất đặc thù, khi một võ giả không phóng thích ra linh lực, trừ khi cảnh giới của ngươi rất cao, nếu không thì sức mạnh cũng chỉ như vậy mà thôi, ngay cả Huyền Thiên cảnh nếu không thể giải phóng được linh lực thì một quyền cũng không thể phá hủy món đồ này, nhưng cô gái này có thực sự là không phóng thích linh lực của mình không, nhưng còn cái máy của hắn thì sao? Đừng nói là mất rồi nhé! Bay thế này có mà phải bay xa mấy km ...
Cái này là cái gì chứ?
Còn phần thưởng sao?
Có đưa không? Hắn bị bệnh thiếu máu mà, không cho? Hắn ta vô cùng kinh hãi.
Mộ Thiên Tuyết thực sự không hiểu được, nàng tưởng rằng thật sự rất lợi hại, thật sự nàng mới chỉ dùng một phần vạn sức mạnh mà thôi, nàng còn chưa dùng đến linh lực, mà lại bay mất tiêu rồi sao?
Diệp Thiên Dật cũng chết lặng.
Shitt! Chơi cái lông gì thế! Tại sao hắn lại quên mất là chị đẹp này mạnh đến như vậy cơ chứ? Ngay cả khi nàng ấy không phóng thích linh lực của mình, thì chỉ cần một quyền của nàng ấy, cũng có thể tưởng tượng được là nó mạnh đến nhường nào?
"Ờm... ông chủ, kinh doanh phát đạt nha."
Diệp Thiên Dật nói xong liền nắm tay Mộ Thiên Tuyết chạy đi.
Thứ này ước tính phải có giá đến 50-60 nghìn, phải không? Không có tiền để đền đâu.
"Ding ... cố ý chiếm tiện nghi Tiểu tỷ tỷ, hành vi chuẩn tra nam, giá trị cuồng ngạo là +50.000."
Mộ Thiên Tuyết bị Diệp Thiên Dật vừa kéo vừa chạy, nhưng lại còn nói rằng: "Hắn ta còn chưa đưa phần thưởng cho ta mà."
Diệp Thiên Dật; "..."
"Chị ơi chị à, giờ này mà còn đòi phần thưởng nữa sao, không chạy thì phải đền tiền cho người ta đấy."
Diệp Thiên Dật đành nói trong nỗi bất lực.