Khảo hạch này còn chưa kết thúc, nhưng Diệp Thiên Dật và Lý Bang đều đã được định thành đệ tử trưởng lão!
Ừm, hợp tình hợp lý!
Còn Lý Bang thì sao...
Ừm, cũng là hợp tình hợp lý!
"Thánh nữ, ngươi trước đỡ vị thiếu niên này đi nghỉ ngơi đi."
Mộ Thủy Ngưng nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết rồi nói một câu!
"Vâng."
Sau đó Bạch Hàn Tuyết đỡ Diệp Thiên Dật khập khễnh đi ra.
Không sai, mặc dù Diệp Thiên Dật đã hấp thu hết lực lượng của hỏa diễm, nhưng kỳ thật trên người cũng có rất nhiều chỗ bị bỏng, cũng bị thương, nhưng mà những vết thương kia đều không có gì đáng ngại!
Long Minh, Uông Thiên Thành, Thiên Phi Hằng ba người nắm chặt nắm đấm!
Đệch!! Thật là khó chịu!
Hừ! Hắn nhất định phải chết!
"Cửu trưởng lão, ngươi đi đâu đấy?"
Ánh mắt Mộ Thủy Ngưng nhìn về phía Tô Mị Nhi.
Tô Mị Nhi yêu kiều cười một tiếng rồi nói: "Không có người nào dám chơi bản cô nương, bản cô nương trở về kiếm quả dưa leo dùng tạm không được sao? Nghẹn chết ta rồi."
Đám người: "..."
"Ngươi tốt nhất thu liễm một chút!"
Mộ Thủy Ngưng nhắc nhở một tiếng.
"Nè bà chị lạnh lùng, ngươi vẫn là ngẫm lại hậu quả đi."
Nói xong Tô Mị Nhi khẽ ngân nga hát rồi chạy tới bên cạnh Diệp Thiên Dật, Bạch Hàn Tuyết đỡ một bên, nàng trực tiếp đỡ lấy cánh tay còn lại của Diệp Thiên Dật.
"Tiểu ca ca, mừi hương cơ thể của ngươi thật là cuốn hút, ta rất thích, ngươi nhất định phải làm đệ tử của ta nhé."
Tô Mị Nhi vừa cười vừa nói với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: "..."
Người này...
Diệp Thiên Dật cũng không biết phải nói thế nào!
Nàng rất xinh đẹp, nét đẹp của nàng rất không chân thực, đúng là Hồ tộc có khác, chất lượng kia tuyệt đối không cần phải nói nhiều, nhất là vóc người này, đơn giản chính là vô địch!
Mặc dù nhìn nàng có vẻ rất lẳng lơ, nhưng cái sự lẳng lơ đấy là con người thật của nàng hay chỉ là sự giả tạo mà thôi...
Bạch Hàn Tuyết vội vàng nói ra: "Cửu trưởng lão, bạn trai ta người yếu nhiều bệnh..."
"Thôi đi thôi đi, Thánh nữ, ngươi bạn trai này của ngươi rắn chắc khỏe khoắn lắm, nhất là chỗ kia, thật là căng phồng nha." Sau đó đôi mắt xinh đẹp của Tô Mị Nhi phát sáng nhìn Bạch Hàn Tuyết hỏi: "Thánh nữ nhất định rất dễ chịu đúng không?"
Bạch Hàn Tuyết: "..."
Diệp Thiên Dật; "..."
Nếu nói bản tính của Long tộc là dê gái, vậy còn hồ tộc thì sao, có người thì lạnh lùng đến cực hạn, ví dụ như Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà có người lại là dâm loàn đến không cách nào tưởng tượngnổi! Tô Mị Nhi này khả năng chính là dạng này.
Nhưng mà...
"Tiểu ca ca... Chờ ngươi khôi phục, ta làm sư phụ của ngươi, sẽ cho ngươi ‘chơi’ bằng đủ loại tư thế nha, mỗi ngày một kiểu, ngươi suy nghĩ đi, đệ tử mỗi ngày đổi một tư thế đùa bỡn sư tôn, có phải rất kích thích không."
Diệp Thiên Dật: "..."
Cái gì quá cũng phản tác dụng!
Cô gái này hoặc là chân chính bại hoại, chính là kiểu người lúc nào cũng cảm thấy thiếu thốn, hoặc nàng là người tuyệt đối là bảo thủ! Mặc dù cái sau khả năng không lớn, nhưng mà...
Sau đó Diệp Thiên Dật cười cười, nói: "Cửu trưởng lão, ngươi xác định?"
"Đúng vậy, ta rất thích cảm giác ‘tràn đầy’ nha... Khắp Thiên Hồ Sơn này đều là một đám già lọm khọm, đám đệ tử thì người nào nhìn thấy ta đều sợ muốn chết, có lòng ham muốn mà không có gan làm, ngươi nói xem ta trống trải biết bao chứ?"
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: "Thế nhưng mà... Cửu trưởng lão nói như vậy, vì sao lần thứ nhất của ngươi vẫn còn thế?"
Tô Mị Nhi khẽ nhíu mày.
"Số lượng đàn ông bị ta đùa bỡn không có mười thì cũng chín nghìn, ngươi đang nói nhảm gì thế."
"Nói đùa thôi nói đùa thôi, thế... Chờ đến lúc vết thương của ta lành, nhất định sẽ báo đáp Cửu trưởng lão cho thật tốt, báo đáp ơn vừa nãy Cửu trưởng lão đã giải vây giúp."
Nói xong Diệp Thiên Dật và Bạch Hàn Tuyết tiếp tục đi về phía trước, Tô Mị Nhi đứng lại ở đó, đôi mắt xinh đẹp phát sáng nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên Dật.
"Chậc chậc chậc, thật là thú vị, thú vị nha, hắn nhất định phải trở thành nam bộc của mình..."
Sau đó nàng liếm môi một cái.
Một bên khác, những người khác tiếp tục khảo hạch, mà những trưởng lão còn lại đều nhao nhao đi ra!
"Nhóc, cùng ta đi lên núi của Lục trưởng lão."
Lục trưởng vuốt râu của mình nhìn Lý Bang nói một câu!
"Dạ, sư tôn!"
Lý Bang kích động đi theo hắn.
Quả nhiên, đi theo anh Diệp chính là dễ chịu! Tự nhiên lại có thể trở thành đệ tử trưởng lão.
"Nhóc, ngươi tên là gì?"
"Thưa sư tôn, Lý Bang ạ."
"Lý Bang? Không tệ, không tệ! Rất có phong thái của đại đế."
Lý Bang lắc đầu; "Sư tôn ngài nói đùa, anh Diệp mới có phong thái của đại đế."
"Không không không! Ngươi cũng không đơn giản, người anh kia của ngươi xác thực không tầm thường, thế thì ngươi sao có thể là người tầm thường được? Nói cho vi sư nghe thử, làm sao ngươi có thể biết được anh của ngươi ở trong hỏa diễm khủng bố như thế còn có thể bình an vô sự? Ngươi đã thức tỉnh thiên nhãn rồi sao?"
Lý Bang gãi đầu một cái.
"Không có."
"Thế chính là tu luyện Thôi Diễn Thiên Cơ Chi Thuật đỉnh cấp sao? Ừm, cũng không kém, tuổi còn nhỏ đã có thể đạt tới loại trình độ này, cũng là thiên tài!" Lục trưởng lão hài lòng gật đầu.
"Không phải."
Lý Bang lại là mê mang gãi gãi đầu.
"Chẳng lẽ là... Ngươi một mực đang giấu diếm mình? Kì thực cảnh giới và thiên phú của ngươi hoàn toàn không chỉ như thế, đúng không?"
Lý Bang lại gãi gãi đầu.
"Sư tôn, ta... Chính là Luyện Thần cảnh mà, ta thật không có gì đặc thù."
Lục trưởng lão sửng sốt một chút: "Vậy sao lúc nãy ngươi lại tự tin nói người anh của ngươi tuyệt đối không có việc gì như vậy? Phải biết, cho dù là vi sư ta đây cũng không dám nói chắc chắn như thế! Thậm chí ta đều cho rằng hắn đã chết!"
Sau đó Lý Bang liền nói: "Àh, là như vậy, anh Diệp trong mắt của ta chính là vô địch! Không có gì làm hắn không làm được, bất kỳ chuyện không thể nào đến tay hắn cũng thành có thể, không, là nhất định! Dù cho tình huống nguy hiểm đến thế nào đi nữa, hắn cũng không có việc gì, bởi vì anh Diệp, là thiên mệnh chi tử, là nhân trung chi long, là cao bằng trời, Thiên Đạo cũng vì đó thần phục tồn tại! Ở trong mắt đệ tử, anh Diệp chính là không gì sánh bằng, hắn chính là trời, hắn chính là thần!"
Lục trưởng lão: ???
"Có thế thôi á? Thế thôi á?"