Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
“Ờm…. Sư tôn, đừng như vậy, ta không phải là người tùy tiện.”
Phải biết, bây giờ trời đã tối, hai người lại đang ở ở trong sân cũng quá kích thích rồi.
Ưm….
Cả người Diệp Thiên Dật thoải mái đến mờ cả mắt.
“Thoải mái không?”
Tô Mị Nhi ngôi xổm trước mặt Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Mị Nhi.
“Thoải…”
Diệp Thiên Dật bỗng nhiên nhíu mày.
Đệch! Không đúng!
Không đúng, không đúng! Rất không đúng!
Người phụ nữ này là lần đầu tiên! Làm sao nàng có thể vừa bắt đã…
Không bình thường!
Diệp Thiên Dật cau mày.
Bộp ----
Sau đó, Diệp Thiên Dật trở tay tát Tô Mị Nhi một cái tát, sau đó lại đá một cái.
Vào giờ phút này, khi Tô Mị Nhi chân chính nhìn thấy một màn này của Diệp Thiên Dật thì có chút giật mình.
Hắn... Sao lại có thể vượt qua được mị thuật của minh?
Không thể nào?
Vào giờ phút này, ở trong mắt người khác, thì Diệp Thiên Dật đang đánh hụt vào không khí, còn trong mắt Tô Mị Nhi, Diệp Thiên Dật đang đánh bại ảo giác do nàng tạo ra.
Diệp Thiên Dật cũng không hiểu rõ, hắn chỉ cảm thấy có điều gì đó không thích hợp! Điều này không bình thường! Hơn nữa, hắn biết người phụ nữ này là hồ tộc, nàng tu luyện mị thuật, cho nên, Diệp Thiên Dật cảm thấy có thể là vào lúc hắn vừa bước vào sân đã lập tức bị trúng chiêu!
Đúng vậy, khi vừa bước vào sân, Diệp Thiên Dật đã chính thức bước vào ảo giác mà Tô Mị Nhi tạo ra.
Đơn giản mà nói, nàng thật sự đã buông Diệp Thiên Dật ra ngay khi vừa bước vào sân, nhưng mà Diệp Thiên Dật vẫn một mực nghĩ là nàng đang đi bên cạnh mình, thậm chí đáng sợ nhất là Diệp Thiên Dật còn nghĩ cảm giác ấm áp trên tay mình là do Tô Mị Nhi đang ôm lấy tay hắn! Nhưng thật ra là không có gì cả!
Điều đáng sợ nhất là thời điểm sau khi quần của hắn bị nàng ta kéo xuống, cảm giác chân thực ấy khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy hoảng sợ! Nhưng thực tế là... quần của Diệp Thiên Dật vẫn còn nguyên vẹn ở trên người hắn, cơ bản là không hề bị kéo xuống.
Khả năng này đã đạt đến cảnh giới cao nhất của mị thuật!
Diệp Thiên Dật không có hiểu rõ về mị thuật nhưng mà hắn lại nhìn thấu được âm mưu này.
“Ngươi cút đi cho ta!”
Trong mắt Diệp Thiên Dật, hắn đá Tô Mị Nhi bay đi, đồng thời hắn lắc lắc đầu, cảm giác cảnh tượng trước mắt dần thay đổi, nhìn lại, Tô Mị Nhi đã ở phía sau hắn.
Đáng sợ, đáng sợ, thật sự đáng sợ, thậm chí Diệp Thiên Dật còn không biết rốt cuộc Tô Mị Nhi này là thật hay giả.
Nhưng mà, Diệp Thiên Dật liếc nhìn xuống, quần vẫn còn đó, may quá, chắc hẳn đây là hiện thực.
Tô Mị Nhi cảm thấy không thể tin nổi…. Người này có thể phá giải mị thuật của mình? Làm sao có thể như thế được? Chẳng phải ngay cả Thiên Đạo cảnh cũng không thể nào phá giải được mị thuật của mình sao?
Thật ra, Diệp Thiên Dật cũng không có phá giải được mị thuật của nàng, chẳng qua là có lẽ do hắn hiểu biết tương đối nhiều, đoán được người phụ nữ kia nhất định không phải là Tô Mị Nhi, quả nhiên là hắn đã đoán đúng!
Tô Mị Nhi rất khó chịu!
Tuy rằng những gì đang diễn ra ở đây là Diệp Thiên Dật đang đánh nhau với không khí, nhưng với tư cách là người phóng ra mị thuật để bắt người, thậm chí cô ta có thể nhìn thấy được vấn đề không phải từ bản thân cô ta, sau đó…
Tên khốn này vậy mà lại đi đánh phụ nữ! Mẹ nó, người này là ma quỷ sao, cứ như vậy mà đánh mà đá cô ta? Dù người kia không tồn tại nhưng cái này hắn không biết mà!
“Ta nói này Cửu... ờm… Mỹ nữ sư tôn, ngươi chơi vậy ai chơi lại, vừa vào đã dùng mị thuật với ta rồi.”
Diệp Thiên Dật nhún vai.
“Chẳng phải vừa rồi ngươi rất hưởng thụ hay sao?”
Tô Mị Nhi quyến rũ cười một tiếng.
Vẫn phải công nhận một điều, mị thuật của người phụ nữ này rất lợi hại, vừa rồi Diệp Thiên Dật thật sự rất hưởng thụ.
“Ta nói chứ, mỹ nữ sư tôn, chẳng lẽ ngươi cũng dùng mị thuật này với những người khác sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy điều này không đúng với hình tượng của ngươi sao? Mặc dù nguyên đám bọn họ thực sự không có làm gì ngươi, nhưng tất cả bọn họ đều thấy được cơ thể của ngươi, chậc chậc chậc.”
Diệp Thiên Dật nhìn Tô Mị Nhi ở trước mặt.
Hiểu rồi!
Người phụ nữ này vẫn còn zin! Nàng ta chỉ dùng mị thuật để mê hoặc đàn ông thôi! Chứ không phải dùng bản thân để quyến rũ họ.
“Hả? Vậy ngươi thử nhớ lại xem nào.”
Tô Mị Nhi mỉm cười nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó vươn bàn tay mảnh mai ngọc ngà ra vỗ nhẹ lên mặt Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật hơi cau mày, sau đó suy nghĩ một chút.
Sau đó, hắn giật mình phát hiện ra rằng, hắn chỉ có thể nhớ là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, hắn biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng trong trí nhớ của hắn lại không thể nhớ ra bất kỳ hình ảnh nào cả.
“Lợi hại.”
Diệp Thiên Dật nhịn không được khen ngợi một tiếng.
“Nhưng mà ta cũng không chỉ hoàn toàn dựa vào mị thuật nha, số lượng đàn ông bị ta đùa giỡn không đến mười nghìn thì cũng phải có tám nghìn rồi ấy chứ.”
Tô Mị Nhi liếm liếm đôi môi đỏ mọng.
Diệp Thiên Dật có mà bị điên mới tin nàng ta.
“Cho nên, có rất nhiều nam đệ tử của Thiên Hồ Sơn này đều lầm, bọn họ đều tưởng rằng Cửu trưởng lão sẽ dụ dỗ rồi quan hệ với họ, sau đó giết chết bọn họ, hút khô dương khí của bọn họ, sự thật thì? Thứ quan hệ với bọn họ chỉ là mị thuật mà ngươi tạo ra mà thôi.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mị Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
Xong rồi! Bại lộ rồi! Người này thật sự thông minh như vậy sao?
Đúng vậy, đàn ông đều không thể chống chịu được với sự cám dỗ của nàng, Thật sự chết tiệt, nếu như chịu đựng nổi trước sự cám dỗ, đương nhiên nàng cũng không có cách nào ra tay.
“Cho nên…”
Diệp Thiên Dật vươn tay vỗ vỗ nhẹ lên mặt của nàng, ánh mắt Tô Mị Nhi liếc nhìn về phía bàn tay của Diệp Thiên Dật.