Dịch: Cỏ Dại Team
"Móe! Cái đồ súc sinh! Đậu móe đã chiếm được tiện nghi của các nàng lại còn thích lươn lẹo."
"Cái tên hãm ln này không phải đang cố ý chọc vào chỗ đau của chúng ta đấy chứ? Thứ cẩu tặc!"
"..."
"Ting... làm màu thành công, giá trị cuồng ngạo +300000."
Long Tường và Thiên Phi Hằng nắm chặt nắm đấm!
"Chúng ta đi!"
Thiên Phi Hằng lạnh lùng nói.
"Haizzz, đặc biệt là hai vị hoàng tử, đường đường là hoàng tử lại không tìm được cô gái nào đi cùng, các cô gái đều ở chỗ ta, bọn họ hận ta thì phải làm sao đây."
"Diệp Thiên Dật!"
Long Tương tức giận chỉ vào Diệp Thiên Dật.
"Hy vọng ngươi có thể sống sót ra khỏi đây!"
Nói xong hai người tức giận bước vào.
Bạch Hàn Tuyết thầm lắc đầu.
Không hổ danh là Diệp Thiên Dật, thật sự, ngày ngày chỉ lo lắng cho hắn cũng mệt bở hơi tai.
"Thế này đi, các cô gái chắc phải có hội chị em gì đó chứ? Các ngươi lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng với ta rồi gửi cho hội chị em khoe đi. Khi nào có dịp thì ta lại lập nhóm với mọi người nhé!"
Diệp Thiên Dật cảm thấy hắn thực sự là một thiên tài!
Đúng vậy, có rất nhiều nữ đệ tử ở Thiên Hồ Sơn mà Diệp Thiên Dật chưa từng gặp, Diệp Thiên Dật cũng không biết sẽ ở đây bao lâu, vì vậy hãy để họ gửi những bức ảnh đẹp trai của mình cho hội bạn thân của họ đi, những người đó nhìn thấy tấm ảnh này, dù không được nhìn chính thức ngoài đời nhưng nếu có ai nhìn ảnh thích hắn thì có khi lại hoàn thành được nhiệm vụ cũng nên.
Bơ phệch!
Sau khi chụp ảnh, Diệp Thiên Dật vỗ vai Lý Bang rồi nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi!"
"Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn anh Diệp!"
Lý Bang mừng rỡ nói.
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa mặt lại gần khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hàn Tuyết.
"Tiểu Hàn Tuyết, chồng sắp phải đến một nơi nguy hiểm rồi. Nào, hôn ta một cái cổ vũ cho ta đi."
Bạch Hàn Tuyết: "..."
"Đi chết đi!"
Nàng tức giận giẫm lên chân Diệp Thiên Dật một cái rồi bỏ đi!
Vừa nãy còn nói, phụ nữ thì không cần nói nhiều, phải ngoan ngoãn, bây giờ còn muốn hôn, hứ, cứ ở đó mà tưởng bở đi!
Nói thật, những người đó rất khó chịu!
Dù Bạch Hàn Tuyết không thật sự hôn Diệp Thiên Dật, lại còn đạp cho hắn một phát, nhưng trong mắt người khác mà nói...
Mọe nó, đây không phải đang rắc cẩu lương à??
Khó chịu lắm nha!
“Đi thôi!”
Sau đó Diệp Thiên Dật và Lý Bang tiến vào Đầm Lầy Tử Vong tăm tối mù mịt.
Đây là nơi đệ tử Thiên Hồ Sơn đi vào, các tông môn khác chắc chắn cũng tiến vào từ những địa điểm khác nhau, nhưng một cái Đầm Lầy Tử Vong to như vậy lại chỉ có thể tiến vào từ bên này.
Nghe nói rằng, chỗ sâu nhất của Đầm Lầy Tử Vong có một Yêu Thần Thiên Đạo cảnh! Dù sao nhiều năm trôi qua như vậy cũng đã có mấy lượt cường giả nhân tộc đi đến nơi đó, gặp được vị Yêu Thần kia, thậm chí còn nổ ra chiến đấu. Cho nên bây giờ cường giả nhân tộc tốt nhất là không nên đặt chân đến nơi này, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm, chẳng may chọc giận vị Yêu Thần kia thì xong đời!
Đầm Lầy Tử Vong này còn lớn hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Nơi bọn họ đang đi vào là vòng ngoài, còn có khu vực trung tâm rồi mới tới khu vực tử vong ở trong cùng. Khu vực tử vong cũng chính là nơi mà cả yêu thú Thiên Tôn cảnh, Thánh Quân cảnh thậm chí là Thiên Đạo cảnh cũng có thể xuất hiện. Tóm lại, cực hạn của bọn họ là khu vực trung tâm.
Diệp Thiên Dật đi vào cùng Lý Bang.
"Anh Diệp, đến lúc gặp yêu thú thì ta phải làm gì?"
Lý Bang đi sau lưng Diệp Thiên Dật hỏi nhỏ.
Diệp Thiên Dật nhìn Lý Bang một cái, nói: "Thành thật đi sau lưng ta, ta mang ngươi bay."
"Dạ!"
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc mới vào Đầm Lầy Tử Vong gần như sẽ không gặp được thứ gì cực kỳ lợi hại, ba tiếng rồi lại sáu tiếng, cứ thế trôi qua.
Bọn họ gặp phải một vài yêu thú bình thường, toàn cái loại vừa thấy bọn họ đã cong đít chạy, còn linh vật thiên địa gì đấy thì cũng chỉ thấy vài loại khá thông thường.
Diệp Thiên Dật nhìn phía trước, đằng trước là một cái đầm lầy, cũng là cái lớn nhất bọn họ nhìn thấy kể từ lúc đi vào đây.
"Anh Diệp, làm sao qua được đây? Chúng ta đi đường vòng đi."
Trong đầm lầy không chỉ nguy hiểm mà còn có kịch độc, tốt nhất là tránh thật xa.
"Ta nghe nói có một đầm lầy lớn nhất trong Đầm Lầy Tử Vong. Đầm lầy này xuyên ngang cả khu rừng nên được gọi là đầm lầy Tử Vong, xem ra chính là cái này rồi. Đi đường vòng cũng vô dụng, bắt buộc phải vượt qua, qua rồi sẽ đến được khu vực trung tâm. Chướng khí độc do đầm lầy thả ra đã chặn lại rất nhiều linh lực thiên địa, vượt qua được tất sẽ gặp vô số linh vật thiên địa."
Diệp Thiên Dật vừa nhìn đằng trước vừa nói.
Dùng mắt thường đã có thể thấy không khí màu xanh nhạt phiêu đãng phía trên đầm lầy, trời mới biết nó độc đến mức nào.
"Nhưng... đi qua kiểu gì?"
Lý Bang gãi đầu.
Diệp Thiên Dược lấy một viên đan dược ra đưa cho Lý Bang: "Đây là giải độc đan, hẳn có thể cản được độc ở đây.
Nếu là Thiên Tôn cảnh thì có thể ngự không bay qua, không bị cái đầm lầy này cản trở. Nhưng có nhiều người đi vào như vậy, nhất định cũng có không ít người qua được, nói nguy hiểm thì cũng nguy hiểm, nói không nguy hiểm thì nếu may mắn cũng chẳng nguy hiểm mấy.
Vừa nói xong Diệp Thiên Dật đã đặt sự chú ý lên một gốc linh thảo tỏa ra linh khí ở chính giữa đầm lầy.
"Đó là... Câu Hồn Thảo?"
Ánh mắt Diệp Thiên Dật bỗng phát sáng.
"Anh Diệp, Câu Hồn Thảo là gì vậy?"
Lý Bang ăn đan dược xong hỏi.
"Một loại độc thảo rất hiếm gặp, phối hợp với một vài dược liệu đặc thù thì có thể luyện ra độc đan cao cấp, dù là Thiên Đạo cảnh uống vào cũng có thể bị khống chế linh hồn, tương đương có thêm một con rối cao cấp, đại khái là vậy, Đầm Lầy Tử Vong này đúng là thần kỳ!"
Diệp Thiên Dật nói xong bắt đầu sắn ống quần.