Thiên Phi Hằng cũng gật gật đầu: "Đi! Uống một chén đi! Đại sư huynh, ngươi cũng đi cùng chứ."
Tần Hạo lắc đầu: "Ta không đi!"
Hắn còn có chuyện quan trọng hơn, hắn phải đi an ủi Bạch Hàn Tuyết!
An ủi một cô gái đang bị tổn thương, là cách dễ dàng nhất để đi vào trái tìm của nàng ấy.
"Ha ha ha, thế chúng ta đi đây!"
Uông Thiên Thành cười một tiếng.
Tần Hạo đi về phía Bạch Hàn Tuyết.
"Hàn Tuyết, ngươi cũng đừng..."
Hắn nói còn chưa xong đã thấy Bạch Hàn Tuyết chạy đi, ánh mắt của Tần Hạo nhìn theo phương hướng nàng chạy đi, sau đó mặt mày tối sầm xuống, nắm chặt hai nắm đấm.
Hắn không chết? Hắn đã trở lại?
Bạch Hàn Tuyết trực tiếp nhào vào lòng Diệp Thiên Dật.
"Chết tiệt! Cái người đáng ghét này!"
Giọng nói của Bạch Hàn Tuyết hơi mang nức nở.
"Haizzz, các người các ngươi cứ từ từ mà tâm sự đi, bổn cô nương không quấy rầy nữa."
Tô Mị Nhi lắc lư đi về phía Tần Hạo.
"Có muốn ‘cưỡi’ bản cô nương không?"
Tô Mị Nhi dùng dùng giọng điệu cực hấp dẫn hỏi.
"Cửu trưởng lão là trưởng lão, đệ tử sao dám dĩ hạ phạm thượng?"
"Xí..."
Sau đó Tô Mị Nhi bỏ đi!
Lúc này Long Tường và mấy người khác cũng chứng kiến cảnh này! Bọn họ trợn tròn mắt!
"Ta đậu móe, Fuckkkkk? Không chết sao? Thế mà hắn vẫn không chết sao?"
"CMN!! CMNNNNNN!"
"..."
Bọn họ thất vọng vô cùng!
Bảy ngày rồi! Bảy ngày rồi hắn còn sống sót trở về được?
Nếu không chết, ngươi không thể trở về sớm một chút được à, cho bọn họ hy vọng, lại làm bọn họ tuyệt vọng?
Đệch mợ nó chứ!
"Thôi mà?"
Diệp Thiên Dật xoa xoa tóc Bạch Hàn Tuyết.
"Cút đi! Ta nhìn thấy ngươi liền tức chết!"
"Hắc hắc... thế chúng ta đi về chỗ của ngươi, để người dạy dỗ ta thật tốt được không?"
Bạch Hàn Tuyết: "..."
"Đi chết đi!"
Nàng thở phì phì sau đó tránh ra, đương nhiên trong lòng là thở phào một hơi.
Ánh mắt của Diệp Thiên Dật nhìn về phía mấy người Tần Hạo.
"Ái chà, Đại sư huynh, còn có vài vị người quen cũ, các ngươi vẫn khỏe chứ."
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười.
Khỏe? Bọn họ có thể khỏe được sao?
Đồ thần kinh! Bọn họ sắp muốn nổ tung luôn rồi?
"Hừ, Diệp Thiên Dật ngươi thật đúng là mạng lớn, đi tới khu vực tử vong rồi mà vẫn còn có thể sống sót đi ra ngoài được!"
Long Tường gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật rồi lạnh lùng nói.
"Đương nhiên, không chỉ có còn sống đi ra, ta càng mạnh hơn nữa! Còn đột phá Lĩnh Vực cảnh rồi!"
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười!
Sau đó nghe được lời nói của Diệp Thiên Dật, bọn họ lại càng khó chịu hơn nữa!
"Hừ, ngươi cướp đoạt Nguyên Linh tinh thiên phẩm của chúng ta mới thăng cấp được lên Lĩnh Vực cảnh, còn có thể nói to giọng như thế, đúng là thứ mặt dày!"
Thiên Phi Hằng lạnh lùng nói.
"Hả? Các ngươi nói thế mà cũng nói được, ta nhớ rõ lúc ấy các ngươi mấy trăm người cũng đang tranh đoạt Nguyên Linh tinh thiên phẩm cơ mà? Vậy các ngươi có thể tranh đoạt thì vì cái gì ta lại không được tranh đoạt chứ? Bị ta đoạt đi lại còn nói ta mặt dày, các ngươi cũng thật là khôi hài."
Diệp Thiên Dật nhún vai một cái.
"Đê tiện vô sỉ! Nếu không phải ngươi trốn ở một nơi bí mật nào đó, chờ bọn ta dùng hết linh lực rồi mới chạy ra cướp, Nguyên Linh tinh thiên phẩm có thể ở trong tay của ngươi?"
Long Tường chỉ vào Diệp Thiên Dật tức giận nói.
Diệp Thiên Dật bịt lỗ tai: "Ngớ ngẩn! Ta có thể trốn thì ngươi cũng có thể trốn cơ mà? Người nghĩ ai cũng có chỉ số IQ thấp giống sao? Đúng không Đại sư huynh!"
Diệp Thiên Dật nói xong lại nhìn về phía Tần Hạo nói.
"Hừ! Ngươi cứ cầu nguyện ngươi còn có thể sống lâu một đoạn thời gian nữa đi!"
Nơi này cũng không có người ngaoif, Tần Hạo nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật lạnh lùng nói rồi bỏ đi!
"Haizzz... Không ở đây chơi với các ngươi nữa, một tuần không được chạm vào cô gái nào, đi về chơi với tiểu Hàn Tuyết đây!"
Diệp Thiên Dật nở nụ cười rồi đi!
Tần Hạo nắm chặt nắm đấm!
... ...
Bên kia, Diệp Thiên Dật và Bạch Hàn Tuyết đã chiến đấu hơn hai tiếng rồi, nàng thở hỗn hển, không muốn động đậy gì nữa.
"Ngươi tên khốn này, lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới!"
Bạch Hàn Tuyết thở phì phì cắn một phát vào bả vai của Diệp Thiên Dật.
"Aowwww ——"
Diệp Thiên Dật đau quá hít một hơi.
"Tiểu Hàn Tuyết, ngươi không nên thỏa mãn rồi liền trở mặt như thế chứ."
Diệp Thiên Dật bẹp một phát hôn lên má của nàng.
"Hừ!"
Bạch Hàn Tuyết tức giận, nhưng mà lại không phải thực sự tức giận, chủ yếu vẫn là lo lắng.
"Sau này ngươi làm gì có thể dùng não suy nghĩ trước được không."
"Biết rồi, biết rồi, cho ngươi đồ tốt nè!"
Nói xong Diệp Thiên Dật lấy ra một gốc hoa màu lam.
"Băng Lam hoa?"
Diệp Thiên Dật gật gật đầu;"Đúng vậy, Thiên giai đó, gần tới Thần giai rồi, đây là ta hái được ở bên kia, đối với hàn lực của ngươi có trợ giúp rất lớn."
"Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ không tức giận nữa."
"He he... Ngươi thế này không gọi là giận, mà là đang lo lắng cho ta, yên tâm đi, sau này ta tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!"
"Miệng của đàn ông như quỷ gạt người."
"Thế thử xem miệng của ngươi là quỷ gì."
Sau đó Diệp Thiên Dật lại lật đè lên người nàng.
Bạch Hàn Tuyết: ???
... ...
Mười phút sau, Diệp Thiên Dật bị Bạch Hàn Tuyết đá một phát lăn xuống!
"Cút đi! Ta đi tắm rửa đây, tắm xong ta đi luyện hóa Băng Lam Hoa!"
Nàng trừng mắt lườm Diệp Thiên Dật một cái, sau đó mang Băng Lam Hoa chạy đi.
Diệp Thiên Dật cười cười, sau đó ánh mắt hơi đổi, ngồi ở trên giường.
Hắn muốn xem thử Tà Thần chi huyết và Tà Thần chi cốt rốt cuộc là cái gì!
Dù sao Diệp Thiên Dật cũng chỉ biết, máu cả người của hắn đều bị thay đổi! Trước đó là máu trong người hắn là bình thường, hiện tại đã thăng hoa thành cái gọi là Tà Thần chi huyết? Đây là một loại huyết mạch! Cái này thì Diệp Thiên Dật vẫn hiểu, về phần hiệu quả, tăng lên đơn giản chính là thiên phú cùng một ít năng lượng gì đó mà hiện tại chưa rõ!
Về phần xương cốt...
Diệp Thiên Dật không có cách nào hiểu thêm!
Diệp Thiên Dật nhắm mắt lại bắt đầu ngồi xuống!
Tận đến giờ phút này Diệp Thiên Dật mới phát hiện ra một việc...
Cơ thể của con người có toàn bộ mười hai kinh mạch, đây là không thể nghi ngờ được, mười hai kinh mạch phân nhánh ra rất nhiều tiểu kinh mạch, linh lực võ giả lưu động chính là chảy xuôi trong kinh mạch!
Nhưng hắn hiện tại...
Trong cơ thể hắn vậy mà... Chỉ có một cái?
"Đậu móe?"
Diệp Thiên Dật choáng váng rồi!