Mộ Thiên Tuyết rất kỳ quái, không biết tại sao khi nhìn thấy hắn lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, là hắn quá thuận mắt, hay là ở nơi trời xa đất lạ này, thế giới mà mọi thứ đều lạ lẫm, nàng chỉ có một người bằng hữu là hắn, hắn có thể mang đến cho nàng không ít trợ giúp.
"Ngươi đến rồi."
Mộ Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn Diệp Thiên Dật không cảm xúc mà nói một câu.
Diệp Thiên Dật gật đầu: "Ừ." Sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía Tạ Hiểu Phong, cười nói: "Sư huynh, lời nói vừa rồi của ngươi tính sao đây? Nơi này nhiều người nghe được như vậy, đừng không tính toán gì hết chứ."
"Nói cái gì? Ngươi là ai?"
"Ta? Ta là chồng của nàng."
Diệp Thiên Dật mỉm cười nói.
Biểu cảm của Mộ Thiên Tuyết không có gì thay đổi, bởi vì nàng cũng không biết chồng có nghĩa là gì, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều không nén nổi bàng hoàng.
"Đây…Hoá ra cô gái này đã có chồng nha! Nhưng cũng có thể hiểu được, cô gái xinh đẹp như vậy người theo đuổi không phải là sẽ xếp hàng dài sao?
"Oa! Chàng trai này thật là đẹp trai, cảm thấy rất xứng với cô gái kia, thật sự rất giống nam nữ chính bước ra từ trong phim, aaa!! Mẹ nó! Trời ơi! Trương Dũng sao ngươi có thể thất bại như vậy? Không được, chia tay đi, quá ức chế mà!"
"Có thể theo đuổi được cô gái xinh đẹp như vậy tiền hẳn là cũng không thiếu phải không?"
"......"
Người xung quanh sôi nổi nghị luận.
Ánh mắt Tạ Hiểu Phong nhìn Diệp Thiên Dật hơi híp lại.
Đáng giận! Cô gái xinh đẹp như thế vậy mà lại thuộc về người khác! Thật đáng giận!
"Được, vậy ngươi trả tiền đi, tổng cộng 58 vạn."
Diệp Thiên Dật choáng váng luôn rồi, chị gái à, ngươi như vậy ai có thể nuôi nổi ngươi chứ? Một bữa cơm 58 vạn, giá trị còn người của ông đây là một ngàn vạn cũng không trả nổi tiền ăn cho ngươi mấy tuần nha.
"Này này này, đừng nóng vội chứ, ta hỏi lời nói của đường đường một đại nam nhân như ngươi có giữ lời không?"
"Đương nhiên giữ lời, sao thế?"
Tạ Hiểu Phong kinh ngạc hỏi.
"Vậy, chai bia này bao nhiêu tiền?"
Sau đó Diệp Thiên Dật hỏi người đang đứng bên cạnh.
"Sáu đồng."
"Mười đồng, không cần trả lại."
Sau đó Diệp Thiên Dật mở chai bia ra, nghiêng chai vừa rót vào ba cái ly trước mặt vừa nói: " Chàng trai này nha nói phải giữ lời, vừa rồi ngươi nói nàng uống ly rượu này thì 58 vạn không cần trả đúng không?"
Tạ Hiểu Phong bỗng nhiên nhíu mày.
"Mọi người đều nghe được phải chứ?"
"Ta đã ghi lại nó."
Một loli nhỏ hô lớn một tiếng.
"Làm tốt lắm chú…..Phi,một lát sẽ cho ngươi ăn kẹo que lớn."
"Ông, mommy, chờ lát nữa phải cho anh ăn kẹo que ngọt, cho ngươi một nửa kẹo nhỏ được không?"
Mẹ của loli nhỏ kia xấu hổ gật đầu.
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa cho Tạ Hiểu Phong một chén rượu, sau đó đưa cho Mộ Thiên Tuyết một ly.
"Nào, ta cũng uống một ly, kính ngươi rộng lượng như thế! Hiện tại ông chủ rộng lượng giống ngươi không nhiều lắm, chúc việc buôn bán của ngươi thịnh vượng, vạn sự như ý!"
Diệp Thiên Dật nói xong cùng Mộ Thiên Tuyết nói: " Vợ, uống rượu đi."
Sau đó Mộ Thiên Tuyết uống một hơi cạn sạch lý rượu.
"Thật là rộng lượng! Bội phục!"
Rồi Diệp Thiên Dật vỗ vỗ bờ vai của Tạ Hiểu Phong, chân thành khen một tiếng.
"Vậy chúng ta đi trước, sau này sẽ thường xuyên ghé thăm, các vị cũng giải tán đi, công tử người ta rộng lượng như thế, đều đã đáp ứng không cần tiền của chúng ta, sau này mọi người cũng thường xuyên tới nha." Nói xong Diệp Thiên Dật cùng Mộ Thiên Tuyết ra ngoài.
Tạ Hiểu Phong:???
"Ta mẹ nó…."
Lời còn chưa nói xong thì hắn đã dừng lại!
Đệt! Hắn chính là thằng ngu! Nơi này nhiều người như vậy, thậm chí có không ít người quay phim, mà hắn đường đường là ông chủ của khách sạn 5 sao lời đã nói ra sao có thể thu hồi? Nếu lật lọng, đến lúc đó mọi người tất nhiên sẽ mắng hắn là nhìn trúng sắc đẹp con gái nhà người ta…..
"Ngươi chờ đó cho ta!"
Tạ Hiểu Phong đem ly bia trong tay uống một hơi cạn sạch, đôi mắt âm trầm nhìn theo bóng hình của Diệp Thiên Dật.
"Điều tra hắn cho ta."
"Rõ!"
……
Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm, đây cũng không thể trách hắn, ai bảo ngươi có ý nghĩ không an phận với Mộ Thiên Tuyết chứ? Nếu thật sự mang Mộ Thiên Tuyết đi sau đó ép buộc làm trò gì đó, vậy ngươi sẽ mất mạng, cho nên nói cách khác, 58 vạn đổi một mạng của hắn, Diệp Thiên Dật cảm thấy hắn về cơ bản cũng không thiệt, hơn nữa huyết kiếm.
"Ta nói này, thần tiên tỷ tỷ, bữa cơm này của ngươi tốn quá nhiều tiền "
Diệp Thiên Dật có chút khổ sở nhìn nàng nói.
Không phải không cho nàng tiêu tiền, vài thứ nàng cho mình kia, Diệp Thiên Dật tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng tình nguyện, nhưng mà nếu mỗi ngày đều như vậy, Diệp Thiên Dật thực sự kham không nổi nha.
"Rất nhiều sao? Chẳng phải ngươi cuối cùng vẫn không phải trả sao?"
Diệp Thiên Dật gật đầu: " Đương nhiên là rất nhiều, không phải trả đều do vận khí tốt mà thôi, tự hắn làm."
"Hẳn là rất nhiều, vừa rồi ta cho bọn hắn một gốc tiên dược Thần giai coi như gán nợ, bọn họ trái lại nói không đủ."
Diệp Thiên Dật: "......"
Mẹ kiếp?
Đây mẹ nó quá không biết nhìn hàng đi? Chẳng qua mấy mắn chưa cho đi mất, chỉ cần đồ vẫn không cho đi thì sớm muộn đều sẽ là của Diệp Thiên Dật hắn.
"Sau này ra ngoài chơi nếu không có tiền thì tìm ta, ngàn vạn lần đừng đem đồ gán nợ cho bọn hắn." Diệp Thiên Dật nói.
"Vì sao? Ta không muốn phiền đến ngươi."
Mộ Thiên Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật nhàn nhạt nói.
Mặc kệ là Diệp Thiên Dật hay là ai khác, nàng cảm thấy mình có năng lực không cần phiền đến người khác vì sao phải đi phiền người ta chứ? Khiến mình cảm thấy bản thân có vẻ vô năng.
Bởi vì Diệp Thiên Dật luyến tiếc bảo bối của ngươi cho người khác đó, những cái đó đều là của hắn! Đều là của hắn! Tiên dược, võ kỹ, linh khí, còn có cả Mộ Thiên Tuyết nàng, đều là của hắn!
"Bởi vì…Bởi vì mấy thứ kia của người ở thế giới con người thật sự không đáng tiền."
Mộ Thiên Tuyết nhíu mày, nói: "Đồ vật cấp bậc này đối với võ giả mà nói là bảo vật lớn, vì sao thế giới còn người các ngươi lại không đáng tiền?"
Nàng thật khó hiểu.