Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 691 - Chương 690: Một Đại Lục Khác (6)

Chương 690: Một đại lục khác (6)
Chương 690: Một đại lục khác (6)

Woaaaa! Tức chết đi được!

Một bên khác, mấy chục ngàn ngươi, còn có rất nhiều kẻ thù của Diệp Thiên Dật đều đang ở bên trong thông đạo! Ánh mắt của bọn họ nhìn vào cánh cửa đang mở ra kia!

Bọn họ nhất định sẽ không động thủ giết Diệp Thiên Dật ở đây, bọn họ không dám, Diệp Thiên Dật này vừa mới bày ra năng lực lợi hại như vậy... Mà lại nơi này còn có Mộ Thiên Tuyết các nàng.

Phía trước, một người tiếp một người nóng lòng tiến vào cánh cửa!

Cánh cửa này cũng đang từ từ đóng lại! Nếu như bọn họ không xông vào sợ rằng không còn kịp nữa rồi, mà bọn họ lo lắng một bên khác bầu trời cũng đang đóng lại, nếu như vĩnh viễn bị vây ở đây thì sẽ không tốt!

“Chúng ta cũng đi ra thôi!”

Diệp Thiên Dật vẫn rất căng thẳng.

“Được!”

Sau đó lần lượt ào ào xuyên qua cánh cửa kia!

Xoát -

Ánh sáng lóe lên, bóng dáng của Diệp Thiên Dật đã đứng trên một khoảng đất trống.

Vương gia, Ngọc Lâm, Đại lục Cửu Châu.

Ngọc Lâm, đây là một thành của đại lục Cửu Châu chứ không phải là một cánh rừng, chỉ là toàn bộ thành này tên là thành Ngọc Lâm, bình thường mọi người hay gọi là Ngọc Lâm, thành Ngọc Lâm nằm trong đế quốc Bắc Đẩu, đại lục Cửu Châu, không phải chủ thành, nhưng ở cạnh chủ thành, cũng được coi là chủ thành thứ hai, luận phồn hoa và cường đại thì không thua gì chủ thành, khác biệt chính là ở chủ thành có Bắc Đẩu Thần Vương, còn ở đây thì không có, chỉ có thành chủ!

Mà Bắc Đẩu Thần Vương của đế quốc Bắc Đẩu, chính là vua của đế quốc này, Thần Vương cảnh!

Có thể đế quốc Bắc Đẩu không phải đế quốc mạnh nhất, nhưng Thần Vương cảnh, cái đó thật sự đã là cảnh giới có thể diện ở đại lục này!

Vương gia, Ngọc Lâm lúc này đang gặp phải nguy cơ lớn!

"Nhanh lên nhanh lên, nghi thức sắp bắt đầu rồi!"

Một nhóm người tụ tập đến một nơi nào đó.

Ở phạm vị Ngọc Lâm này, tổng cộng có bốn gia tộc, Vương gia là một trong số đó, nhưng bao năm qua, giữa các gia tộc lớn của bọn họ luôn tranh đấu không ngừng, minh tranh ám đấu, ở đây không có pháp luật, cường giả vi tôn, nắm đấm chính là đạo lý, ngươi đánh không lại người khác, bị đào thải đó chính là chuyện của ngươi, không có ai sẽ giúp ngươi, không ai đồng tình ngươi, chỉ có người đứng lên thay thế vị trí ngươi.

Vương Tạc Nhân, con trai Vương gia, đánh nhau với con trai của Trương gia để tranh giành con gái của Hạ gia ở thành Bắc Đẩu, cũng chính là chủ thành, cuối cùng, con trai của Trương gia bị Vương Tạc Nhân không cẩn thận giết chết, đây chính là ngòi nổ dẫn đến nguy cơ của Vương gia!

Vương gia, đó chính là đại gia sở hữu một tập đoàn tài chính, gia tộc bọn họ không có nhiều cường giả, nhưng thắng ở chỗ có tiền, mà tổ tiên của Trương gia, đó chính là phó tướng đi theo Bắc Đẩu Thần Vương chinh chiến sa trường, gia tộc cũng nhiều cường giả! Vương gia bọn họ, lấy cái gì để chống lại Trương gia?

Hai đại gia tộc khác cũng đều ôm thái độ xem kịch vui, bọn họ không động thủ, bọn họ yên lặng chờ Vương gia bị tiêu diệt, sau đó phân chia tài sản của Vương gia.

Cho nên, Vương gia mở ra Chiến Vương Kiếm Trủng năm trăm năm chưa từng mở ra, Chiến Vương Kiếm Trủng này là bí mật lớn nhất của Vương gia bọn họ, nghe nói bên trong Chiến Vương Kiếm Trủng, phong ấn một vị cường giả rất mạnh, mà người này cũng không phải là kẻ địch của Vương gia bọn họ, là một lão tổ của bọn họ lưu lại, cũng có thể nói là chính lão tổ tông của Vương gia bọn họ.

Đây là cơ hội duy nhất để Vương gia bọn họ có thể thay đổi tính thế! Đó chính là, mời vị cường giả này ra! Giúp họ vượt qua nguy cơ!

Tất cả mọi người của Vương gia hội tụ bên trong Kiếm Trủng đầy tàn kiếm!

Nghi thức đã bắt đầu.

"Lão tổ tông, lần này Vương gia chúng ta sắp phải trải qua tai họa không thể tưởng tượng được, rất có thể là họa diệt tộc, hy vọng lão tổ tông có thể hiển linh, trợ giúp Vương gia chúng ta vượt qua kiếp nạn này, chúng ta nguyện ý trả mọi giá để có thể mời lão tổ tông rời núi!"

Gia chủ Vương gia cung kính quỳ ở đó.

Mặc kệ đây có phải là lão tổ tông của họ hay không, đều phải gọi là lão tổ tông.

Tất cả mọi người đều quỳ ở đó, thậm chí còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp.

Vút-

Ngay lúc này, toàn bộ không gian bắt đầu chuyển động, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

“Hiển linh, hiển linh rồi!”

Sưu-

Bóng dáng Diệp Thiên Dật đột nhiên xuất hiện đứng trên mặt đất.

Diệp Thiên Dật còn chưa mở mắt, thì đã cảm nhận được một cỗ linh lực thiên địa nồng đượm hơn đại lục cũ rất nhiều!

Chẳng trách võ giả ở đại lục này có thể đạt tới cảnh giới cao hơn, ngoại trừ không có hạn chế, linh lực ở đây cũng cao hơn rất nhiều đại lục Thiên Lam bọn họ! Cho nên cũng có nghĩa... thiên tài cùng tuổi ở đại lục này, bình thường đều mạnh hơn nhiều so với đại lục Thiên Lam của bọn họ!

Diệp Thiên Dật mới chỉ Lĩnh Vực cảnh ngũ giai, đó thật sự là rất yếu.

Chết tiệt!

Diệp Thiên Dật giờ mới mở hai mắt ra.

Mẹ kiếp! Đây là nơi nào? Sao lại nhiều người ở đây thế này?! Bọn họ đều đang ngơ ngác nhìn hắn.

"Đệch! Đây là... lão tổ tông sao? Thật là trẻ... Đây chính là lực lượng của lão tổ tông sao? Sống nhiều năm như vậy mà vẫn giữ được ngoại hình nhìn giống như thiếu niên!"

"Woaaaa! Hắn... hắn hắn hắn thật là đẹp trai! Thật sự quá đẹp trai!"

“Câm miệng, đừng có mà xúc phạm tới tiền bối!”

Sau đó mấy cô gái vội vàng cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ liếc trộm Diệp Thiên Dật.

Chờ chút! Bây giờ những thứ này cũng không quan trọng, các nàng đâu hết rồi?

Diệp Thiên Dật cả người trợn tròn mắt.

Họ cùng nhau xuyên qua cánh cửa kia, theo lý mà nói là trực tiếp xuất hiện cùng một nơi mới đúng chứ, thế mà chỉ một mình Diệp Thiên Dật ở chỗ này? Những người khác thì sao? Các nàng có tới cùng một chỗ không? Chẳng lẽ các nàng cũng giống với hắn, mỗi người xuất hiện ở một nơi khác nhau? Còn có thể như này? Các nàng mỗi người còn sẽ xuất hiệu ở nơi khác nhau sao? Hay là nói, chỉ có hắn hoặc Phong Nhã là ngoại lệ?

Vậy thì tại sao, những người của đại lục này có thể cùng nhau xuất hiện ở vị trí lỗ hổng trên bầu trời? Mà hắn lại không thể?

Chết tiệt!

May mắn Diệp Thiên Dật cho các nàng mỗi người năm thẻ Vương Bát, nếu không thật sự lo lắng chết rồi.

Sau đó Diệp Thiên Dật lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.

"Hả---- cái này.... cái này là thứ gì! Lại còn phát sáng!"

"Phía trên lại còn có hoa văn! Thật là thần kỳ!"

"..."

Những người đó lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Bình Luận (0)
Comment