Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 696 - Chương 695: Hạ Ngữ Hàn (2)

Chương 695: Hạ Ngữ Hàn (2)
Chương 695: Hạ Ngữ Hàn (2)

Sau đó, đại chiến bắt đầu!

Giữa đám đông phía xa, hai cô gái xinh đẹp thu hút mọi ánh mắt của người khác đang ngồi trên ghế trong quán trà sữa bên đường.

Bởi vì là mùa hè, một người mặc quần đùi jeans, lộ ra một đôi chân trắng nõn thẳng tắp, phía trên là áo phông trắng đơn giản, đầu đội mũ nồi đen, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản. Nàng đang ngồi đó uống trà sữa!

Có cảm giác thân hình hoàn mĩ và làn da của nàng có chút không cân xứng, nói là đẹp thì không sai, nhưng không đến mức tuyệt mĩ!

Nhưng chuyện này cũng không đáng nói, mà khí chất của nàng vô tình bộc lộ ra ngoài khiến người ta cảm thấy khó tin, khí chất quá cao quý! Quá lạnh lùng, chẳng hợp với ngoại hình của nàng chút nào!

Người còn lại là một cô gái xinh xắn và đáng yêu!

“Cô chủ, theo ta thì ngươi không cần cải trang ra đường, chỉ cần cậu Phong nhìn thấy, chắc chắn vẫn nhận ra được.”

Cô gái bên cạnh bóc một quả cam.

Hạ Ngữ Hàn uống một ngụm trà sữa, sau đó cất giọng lạnh lùng không chút cảm xúc.

“Vương gia và Trương gia đánh nhau là vì ta?”

Nàng nhíu mày.

Thái độ nói chuyện này có cảm giác khá giống Diệp Tiên Nhi, nhưng... trong giọng điệu của nàng có thêm chút vô cảm, tóm lại, cô gái này có vẻ lạnh lùng hơn!

Loại lạnh này, nói thế nào nhỉ? Cảm giác như một người không có cảm xúc.

“Cũng không tính là vậy. Trong bữa tiệc mấy ngày trước, bọn họ vì nảy sinh xung đột vì ngươi, sau đó cũng đã giải quyết ổn thỏa ai về nhà nấy. Chuyện con trai Vương gia lỡ tay giết chết con trai của Trương gia, không liên quan đến ngươi. Thậm chí ngươi cũng chưa từng nói chuyện với bọn họ, hơn nữa ngươi cũng đã đính hôn với cậu Phong rồi, nên càng không liên quan gì.”

Tiểu Vũ nhỏ giọng đáp.

“Chuyện này ngươi không được phép nói lung tung, người đính hôn với ta từ nhỏ cũng không phải Diệp Phong, mà là Diệp Nhai.”

“Nhưng... Diệp Nhai từ lúc sinh ra đến giờ đã không xuất hiện rồi, gia chủ trước của Diệp gia, cũng là cha của Diệp Nhai và mẹ của hắn đều đã mất.”

Tiểu Vũ nói.

“Ta cũng nghe cha kể rằng lúc đó Diệp gia gặp khó khăn, nhưng không nhiều người biết nội tình cụ thể.”

“Cô chủ…” Sau đó Tiểu Vũ thấp giọng hỏi.

“Ta nghe người ta nói Diệp gia của thành Bắc Đẩu Thiên là người của Tà Hoàng Tông, hắn đã rời khỏi Tà Hoàng Tông để đến thành Bắc Đẩu. Hắn còn xây dựng Diệp gia, đúng không?”

Hạ Ngữ Hàn khẽ cau mày.

“Loại chuyện này ngươi không cần đi nghe ngóng nữa!”

“Vâng……”

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Ngữ Hàn ánh lên vẻ trầm tư.

Cha của nàng chỉ nói với nàng rằng hơn hai mươi năm trước họ đã đến thành Bắc Đẩu, cha và mẹ của Diệp Nhai lúc đó dẫn theo vài chục người lập lên Diệp gia. Vào thời điểm đó, thành Bắc Đẩu cho người áp chế, nhưng bọn họ phát hiện không thể áp chế được, Diệp gia có thế lực quá mạnh, tự nhiên xuất hiện. Nhưng không ai có thể rung chuyển được vị trí của bọn họ.

Mà cha của nàng và chú Diệp rất nhiều năm trước đã gặp nhau trong một chuyến du lịch, hai người bọn họ vừa gặp đã thân, cụ thể thế nào thì nàng cũng không rõ. Dù sao, nàng có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ và đánh giá cao của hắn đối với người đó nói từ giọng điệu và biểu cảm của hắn khi nói chuyện!

Thực lực của cha nàng mạnh ra sao! Thế nhưng lại thưởng thức người đó... nàng còn biết một điều, người đó cũng không phải đến từ Tà Hoàng Tông, mà đến từ Chúng Thần Chi Vực... Tà! Thần!Tông!

Về sau, họ vẫn là bạn tốt, năm đó họ đã hứa hôn cho hai đứa con của mình với nhau! Có nghĩa là nàng Hạ Ngữ Hàn chính là con dâu nuôi từ bé của Diệp gia.

Chỉ vài ngày sau khi đứa trẻ tên Diệp Nhai được sinh ra, Diệp gia gặp phải tai họa, từ đó không biết tung tích. Trong một đêm đã có rất nhiều người bị giết. Họ đã gầy dựng lại gia tộc trong mười mấy năm qua, chỉ là hai gia tộc bọn họ cũng không có quan hệ qua lại nữa.

Về hôn ước kia...

Nàng lười không muốn nghĩ đến nó.

Giờ phút này, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Vũ Hàn nhìn trận chiến kinh thiên động địa trên không trung, Thần Đạo cảnh của Vương gia trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, nổ tung một cái hố lớn!

“Không tốt rồi!”

“Vương gia này... hôm nay thật sự tận số rồi.”

Tiểu Vũ mở miệng.

Hạ Ngữ Hàn khẽ lắc đầu.

“Không.”

“Sao ngươi lại biết là không thế cô chủ?”

Hạ Ngữ Hàn nhìn về phía xa rồi nói: “Nếu không chắc chắn, họ đã bỏ của chạy lấy người rồi, nhưng lại không có ai bỏ chạy, chứng tỏ bọn họ có đủ tự tin có thể sống sót.”

“Cô chủ nói là bọn họ có thể có cường giả ở sau lưng nữa sao?”

“Rất có thể…”

Hạ Ngữ Hàn nhấp một ngụm trà sữa. Nàng nhìn chằm chằm về phương xa bằng đôi mắt xinh đẹp thông thái.

Nàng chỉ coi như đang tham gia một chuyến du lịch. Thật nhàm chán khi đi dạo ở thành Bắc Đẩu vì lúc nào nàng cũng bị mọi người bao vây khi đi ra ngoài.

Lúc này, nàng ngẩng đầu nhìn về Vương gia phía xa xa.

“Tới rồi.”

Xa xa, một đạo sấm sét xẹt qua, sau đó một bóng người vọt tới!

“Lão tổ tông!”

“Tốt quá rồi! Lão tổ tông tới rồi!”

“Lão tổ tông mau ra tay đi!”

“…”

Tất cả mọi người Vương gia đều đặt hết hy vọng vào Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật bước ra một cách chảnh chọe và búng tay một cái, đằng sau hắn, một cô gái xinh đẹp vội vàng mang ghế ra, Diệp Thiên Dật ngồi đó, nghiêng chân vừa cắn hạt hướng dương vừa nhìn những người đó.

Mọi người đều đơ ra nửa giây.

“Tổ tông? Đùa cái gì vậy? Đây là lão tổ tông của Vương gia á? Còn trẻ như vậy? Ta đoán hắn mới ngoài hai mươi tuổi, đúng không?”

“Thật buồn cười, Vương gia này điên rồi phải không? Chẳng lẽ, người trẻ tuổi như vậy lại là cường giả cường đại nào sao??”

“Không thể nào, người Vương gia gọi hắn là lão tổ tông, vậy hắn chính là người Vương gia rồi, tuổi còn trẻ lại có tu vi cao, có thể xoay chuyển cục diện trận chiến, tài năng của hắn phải kinh khủng không thể tưởng tượng nổi! Nhưng nếu Vương gia đã sớm có nhân vật lợi hại như vậy, sao vẫn chỉ là một trong bốn gia tộc lớn ở thành Ngọc Lâm chứ?”

“Hơn nữa...... Vương gia dễ bị lừa thế á? Bọn họ không nghi ngờ gì sao? Nhìn đám người xấu xí của Vương gia, rồi lại nhìn người này, đẹp trai ghê gớm! Cả đời ta cũng chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy, nếu Vương gia này có gen đẹp như vậy, hậu bối sao lại trông kém thế kia chứ?”

“...”

Hạ Ngọc Hàn nhìn Diệp Thiên Dật từ xa, lão tổ tông của Vương gia? Sao có thể như thế được! Chỉ là hắn có thể vô tư ngồi trước mặt những cường giả này rung đùi cắn hướng dương như thế, dáng vẻ rất là thoải mái, xem ra hắn thực sự là thú vị.

Quá xa, không thấy rõ mặt, nhưng từ dáng vẻ có thể đoán được rằng hắn còn rất trẻ!

Diệp Thiên Dật quét mắt nhìn khoảng không trước mặt, nhìn qua người Trương gia trên mặt đất, hắn nhàn nhạt nói: “Bổn tôn nói trước nhé, từ giờ bắt đầu, các ngươi ai dám động đậy là sẽ chết đó.”

Diệp Thiên Dật cười nhếch khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Câu nói của Diệp Thiên Dật khiến mọi người xung quanh chìm trong im lặng, sau vài giây im lặng...

“Ha ha ha! Tên ngốc này ở đâu chui ra vậy! Lĩnh Vực cảnh? Chỉ với Lĩnh Vực cảnh mà Vương gia các ngươi đã coi hắn là lão tổ tông sao? Ha ha ha!! Vương gia các ngươi bị điên hay sao vậy, ha ha ha!”

“Ôi trời ơi, Vương gia này đúng là làm ta cười chết mất thôi. Không được, không được, ta đau bụng quá!! Cười đau cả bụng!”

“Đây là tự tin của Vương gia? Ha ha ha!”

Trương Khải Hoàn cười to.

Những người ở xa cũng cười theo.

“Đúng là tự tìm chết!”

Mọi người Vương gia lạnh lùng nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment