"Hoặc là ngươi muốn giết một người, không cần ra tay, ý nghĩ của ngươi có thể hủy diệt hắn, đương nhiên, loại năng lực này mạnh mẽ như vậy nhưng cũng không phải là vô địch, ví dụ như ngươi ở cảnh Luyện Thần thì không thể thông quá Đại Phá Phôi Thuật trực tiếp giết chết cảnh Huyền Thiên, bởi vì giữa các ngươi có chênh lệch, chênh lệch càng lớn, khó khăn càng lớn."
"Vậy nếu mạnh mẽ phóng ra thì sao?"
"Sẽ chết."
Diệp Thiên Dật: "......"
"Cũng không cảm thấy nó rất mạnh nữa, chính là tiện lợi hơn một chút mà thôi."
Diệp Thiên Dật nhún vai.
"Ở tầng ý nghĩa nào đó, đến khi ngươi cường đại đến một trình độ nhất định, hủy diệt một đế quốc chỉ là chuyện nhor chị cần một ý nghĩ của ngươi mà thôi, thậm chí trên lý thuyết, khi ngươi mạnh hơn, hủy diệt toàn bộ đại lục chỉ cần một ý nghĩ thôi."
Diệp Thiên Dật: "......"
"Đây vẫn là pháp tắc?"
"Cho nên đây là pháp tắc mạnh nhất."
Mộ Thiên Tuyết nói.
Diệp Thiên Dật hít một ngụm khí lạnh, trên cơ bản thì đã hiểu.
"Vậy vẫn là cảm thấy Đại Sáng Tạo Thuật lợi hại hơn."
Mộ Thiên Tuyết nói: "Sao có thể nói vậy, cùng đẳng cấp, nhưng Đại Sáng Tạo Thuật từ hư không sáng tạo ra mọi thứ, thậm chí trên phương diện ý nghĩa nào đó người đã chết đều có thể sáng tạo lại, thoạt nhìn có thể là mạnh hơn, nhưng Đại Phá Phôi Thuật có thể phá hủy tất cả."
"Vậy ngươi nói đi, lấy thực lực của ta hiện tại, nếu ta có Đại Phá Phôi Thuật có thể làm được những gì?"
Mộ Thiên Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thiên Dật một cái, sau đó nói: "Cảnh giới của ngươi hẳn là Luyện Thần cảnh, nếu phóng ra toàn lực, đại khái có thể dùng một ngón tay khiến cho người hơn ngươi tam giai trực tiếp hủy diệt, nếu thực hiện, tình thần, linh lực của ngươi sẽ thiếu hụt."
Diệp Thiên Dật bừng tỉnh đại ngộ.
"Cảm ơn."
Mộ Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn hắn một cái.
"Vậy ta về đây."
"Ừ ừ, bye bye vợ nha."
"Bye bye?"
"Nghĩa là tạm biệt."
Mộ Thiên Tuyết gật đầu sau đó rẽ phải đi ra.
"Này, ngươi không lễ phép nha, ta nói bye bye ngươi thì ngươi phải đáp lại ta chứ."
"Bye bye chồng."
Mộ Thiên Tuyết hơi do dự một chút, nhàn nhạt nói xong thì tránh ra.
"Đinh… Bởi vì ngươi không màng sống chết lừa gạt em gái ngây thơ, hệ thống tra nam thấy được thành ý của ký chủ, nhân đây khen thưởng đạo cụ cho ký chủ 【 thẻ Tâm Tưởng Sự Thành】, chúc ngươi nỗ lực sống sót, hôn~"
Diệp Thiên Dật:???
Diệp Thiên Dật sững sờ, không phải hoàng mang vì phần thưởng của hệ thống, mà là nhắc nhở của hệ thống……
Có ý gì? Bảo ta nỗ lực tồn tại? Ngươi ước gì ta bị Mộ Thiên Tuyết xử luôn có phải không? Ngươi còn là hệ thống của ta không vậy?
Nhưng thành thật mà nói, biết đâu sẽ thật sự có nguy hiểm đến tính mạng.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua phần thưởng mới nhất đã đạt được 【 Thẻ Tâm Tưởng Sự Thành】.
【 Thẻ Tâm Tưởng Sự Thành】: thẻ Tâm Tưởng Sự Thành sử dụng cho bản thân, trong một tiếng tiếp theo, tất cả những sự việc (sự việc nhỏ) ngươi muốn xảy ra đều sẽ xảy ra.
Diệp Thiên Dật: "......"
Wow?!
Đồ mà hệ thống này khen thưởng đúng là lợi hại nha! Tuy rằng chỉ có thể xảy ra sự việc nhỏ, có thể Diệp Thiên Dật cũng không xác định được việc gì được coi là sự việc nhỏ, nhưng cảm thấy hẳn là không quan trọng lắm, nhưng làm sao mới có thể dùng tới nó?
"Kệ không nghĩ nữa."
Vốn dĩ muốn về nhà để đi cùng em gái Tiên Nhi thân yêu, nhưng nàng còn ở lãnh địa yêu thú, năm trăm triệu của Diệp Thiên Dật hiện tại sẽ không bù vào phần lỗ của Diệp gia, bởi vì bù vào thì nàng sẽ biết, Diệp Tiên Nhi sắp rời đi, Diệp Thiên Dật muốn chờ sau khi nàng rời khỏi rồi tính tiếp.
Nói thật thì vô cùng luyến tiếc, nàng chính là thiên tài, đi theo bên người mình, nàng tuy rằng vẫn là thiên tài, nhưng trong tương lai nàng có thể trở thành ngôi sao mới sáng nhất toàn bộ đại lục.
Chỉ là Diệp Thiên Dật thật sự vẫn chưa biết rốt cuộc phải dùng biện pháp nào mới có thể khiến nàng không còn vướng bận mà tình nguyện đi tới nơi đó.
Lúc này, điện thoại của Diệp Thiên Dật vang lên, lấy ra nhìn vậy mà là Thi Gia Nhất.
"Alo, Thi bảo bối, nhớ ta sao?"
Diệp Thiên Dật cười ngọt ngào.
Thi Gia Nhất vừa nghe tới câu "Thi bảo bối" của Diệp Thiên Dật, bản thân như vừa đón một trận ác hàn da gà nổi khắp người.
"Đúng vậy nha, anh Thiên Dật, người ta nhớ ngươi. Ừm….. Hôm qua người ta cẩn thận nghĩ lại lời nói của anh Thiên Dật, ngươi nói không sai, chỉ là nếu hôn thôi, thì tình trạng của ta vẫn không thể trị tận gốc, cho nên đêm nay ngươi có thể lại đến nhà của ta một lần không? Ta… Ta muốn cùng ngươi song tu."
Diệp Thiên Dật: "......"
Thật ra, thanh âm ngọt ngào của Thi Gia Nhất làm cả người Diệp Thiên Dật đều nổi da gà!!
Đây là có quỷ đi! Thứ này thật sự là Thi Gia Nhất? Dù cho là nàng, thì nàng nhất định có vấn đề.
"Không tới không tới, hôm qua cùng em gái chơi cả một buổi tối, không còn tinh lực, tối mai đi."
Diệp Thiên Dật cười nói.
Thi Gia Nhất: "......"
Khốn nạn!
Hôm qua cùng em gái chơi cả buổi tối? Nếu là người khác chưa chắc nàng sẽ tin, nhưng nếu từ miệng của Diệp Thiên Dật, nàng cảm thấy khả năng là sự thật rất lớn.
"Chính là… Đêm nay người ta muốn nha…… Ngươi đến ta làm cơm tối cho ngươi ăn luôn."
"Vậy ngươi gọi bố thì ta sẽ tới."
"Ngươi!!"
Bên kia, Thi Gia Nhất ngồi trên sô pha nghiến răng nghiến lợi, nàng nhìn thoáng qua Hoạ Thủy.
Được! Ngươi chờ đó cho ta!
"Bố!"
"Ok, tới tới, chờ ta nửa tiếng, ha ha ha!"
Sau đó Diệp Thiên Dật sảng khoái tắt máy.
"Khốn nạn! Chờ ngươi tới, xem bổn tiên nữ có chỉnh chết ngươi không!"
Thi Gia Nhất thở hồng hộc ném điện thoại sang một bên.
Không sai, nàng cùng Hoạ Thủy đã chuẩn bị vô số "Lễ vật" để chờ Diệp Thiên Dật đấy, tên khốn nạn này lưu manh như thế, đặc biệt tối qua hắn cũng dám duỗi…… Nói thật, Thi Gia Nhất vô cùng khó chịu! Hơn nữa Hoạ Thủy cùng nàng ở cùng trận doanh, buổi sáng hai người ở văn phòng của học viện thương lượng cùng nhau chỉnh Diệp Thiên Dật, xả giận, hai người ăn nhịp với nhau, hiện tại, Thi Gia Nhất dụ hoặc Diệp Thiên Dật tới nhà nàng, chỉ cần hắn tới, thì hắn sẽ không trở về được nữa.
Tiếng "bố" này gọi vô cùng khó chịu, nhưng nếu Diệp Thiên Dật không tới, tất cả không phải sẽ uổng phí sao? Nàng tình nguyện gọi "bố".
"Cô Thi, tất cả trả giá đều sẽ có hồi báo."
Hoạ Thủy nghiêm túc nói với Thi Gia Nhất.
"Xem hắn đêm nay sẽ khóc thế nào!"
Hai người Thi Gia Nhất cùng Hoạ Thủy lộ ra nụ cười của ma nữ nhỏ.
Thịch thịch thịch ——