“Xem ra Diệp Vân này nói người mà hắn có hứng thú ngoài Hạ Ngữ Hàn ra thì chính là cố gái họ Mộc này rồi!”
Diệp Thiên Dật cười cười.
Lúc này, lại có hai cô gái đến bắt chuyện với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “...”
“Không phải chứ, ta chỉ một người hầu nhỏ bé thôi, các ngươi đến bắt chuyện với ta làm gì?”
“Ngươi đừng đùa thế chứ, ngươi làm sao có thể là người hầu được cơ chứ?”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Manh Manh, sao vậy?”
Mộc Thiến Vũ đi đến cạnh Bắc Manh Manh rồi ngồi xuống.
“Tức chết đi được, tức chết đi được!! Hôm qua có một anh trai rất đẹp trai, bổn công chúa muốn hắn làm phò mã, sau đó hắn lại chạy mất, đến bây giờ vẫn không tìm được.!”
Bắc Manh Manh khó chịu nói.
“Những người thanh niên xuất sắc ở bữa tiệc này cũng không thiếu, với thân phận và dung mạo của ngươi thì tùy tiện đều có thể tìm được một phò mã ưng ý mà.”
Mộc Thiến Vũ cười nói.
“Đúng là có rất nhiều người, nhưng người nào cũng đều giả dối, thực chán ghét.”
“Kia kìa, người kia có vẻ cũng không tệ, con gái của Vương gia đang bắt chuyện với hắn kìa, hắn là ai thế? Sao ta chưa từng gặp qua bao giờ.”
Ánh mắt Mộc Thiến Vũ nhìn về phía Diệp Thiên Vũ đang muốn phát điên cách đó không xa.
“Mấy người đừng đến tìm ta nữa, cầu xin mấy người đó !”
Diệp Thiên Dật thật sự muốn phát điên rồi.
“Hình như hắn bị các cô gái bắt chuyện nhiều quá nên có chút phiền rồi.”
Mộ Thiến Vũ cười nói.
“Đâu có đẹp đâu.”
Bắc Manh Manh lắc lắc đầu.
Từ sau khi gặp người kia, mặc dù chỉ làm phò mã giả, nhưng bất cứ người nào khác Bắc Manh Manh cũng hoàn toàn không vừa mắt nữa rồi! Nhất định phải là hắn mới được.
“Nhưng... Khí chất của hắn có vẻ không tồi, các cô gái đều là bị khí chất của hắn thu hút.”
“Khí chất có thể làm cơm ăn sao? Chỉ có đẹp trai mới có thể làm cơm ăn thôi!”
Bắc Manh Manh bĩu môi.
“Cô Hạ đến.”
Lại một tiếng thông báo nữa vang lên, ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người tập trung về phía cửa!
Hạ Ngữ Hàn mặc áo trắng quần trắng tiến vào giống như tiên tử, khiến cho ánh mắt của tất cả đám đàn ông đều sáng ngời.
Sau đó, Diệp Phong, Diệp Vân, Lâm Hải, Tiêu Viêm của Tiêu gia cùng với mấy chục người thanh niên có uy tín danh dự của tám đại gia tộc ngay lập tức đến vây quanh nàng.
Diệp Thiên Dật: “...”
Hắn đã gặp qua Hạ Ngữ Hàn này một lần, thực sự là rất xinh đẹp, nhưng mà những người này CMN sao cứ như ngựa đực thế? Nhìn thấy cô gái xinh đẹp, một đám đều là thân phận cao quý, thế mà cứ bu lại như kiến thế?
Chỉ có điều dễ nhận thấy, Hạ Ngữ Hàn là cô gái khiến người khác yêu thích nhất, khiến những người này phát điên nhất trong số tất cả các cô gái ở đây.
Nếu là bình thường, Hạ Ngữ Hàn có thể sẽ vì xuất phát từ lễ phép cùng với lễ nghi ở một vài trường hợp kiên nhân cùng bọn họ hàn huyên tuy rằng nàng cũng không thích. Nhưng hôm nay nàng có việc quan trọng hơn.
“Hôm nay cô chủ hơi mệt, cho nên không thể cùng các vị trò chuyện được! Mong các vị lượng thứ.”
Tiểu Vũ nhìn mọi người rồi nói một câu
Hạ Ngữ Hàn hơi hơi nghiêng người về phía mọi người.
“Ngữ Hàn, nàng sao vậy? Nói cho ta đi, có lẽ ta sẽ có một vài biện pháp.”
Diệp Phong cau mày lo lắng nhìn Hạ Ngữ Hàn.
“Ta nói này người anh em, ngươi cũng không phải là học y thuật, ngươi có biện pháp gì chứ? Ngữ Hàn, ngày hôm qua hai chúng ta đi ăn ngươi vẫn còn ổn mà, hôm nay làm sao vậy? Ta hiểu biết một chút về y thuật, có lẽ có thể xem giúp ngươi.”
Diệp Vân cười nói.
“Ta nói này cậu hai Diệp gia, dù y thuật của ngươi có mạnh cỡ nào cũng so được với tổ tông của Mộc gia bọn ta được mọi người tôn xưng là Thiên Y sao?”
Sau đó Lâm Hải nhìn về phía Hạ Ngữ Hàn, mỉm cười nói: “Ngữ Hàn, sau khi bữa tiệc kết thúc thì đến Lâm gia của ta đi, ta sẽ nhờ lão tổ tông xem giúp nàng.”
“Ta nói, y thuật của Thánh Y Tiêu gia ta so với Thiên Y tiền bối của Lâm gia các ngươi cũng không kém đâu?”
Tiêu Viêm cười đi tới, nhìn Hạ Ngữ Hàn nói: “Ngữ Hàn, có thời gian đến Tiêu gia ta nhé, ta sẽ tiếp đãi nàng chu đáo!”
Hạ Ngữ Hàn: “…”
“Không cần đâu, chỉ là một vài chuyện nhỏ nhặt mà thôi, đa tạ các vị quan tâm.”
Hạ Ngữ Hàn nói xong thì ngồi vào trong góc, Tiểu Vũ ngồi bên cạnh nàng.
Diệp Thiên Dật: “…”
Đệch! Một đám chuyên nịnh nọt!
Chỉ có điều phải công nhận, Hạ Ngữ Hàn thật là xinh đẹp!
Diệp Thiên Dật cũng đang suy đoán, trong bữa tiệc này, cô gái nào là người bạn trên mạng của hắn đây? Ở đây có rất nhiều cô gái, hơn một trăm người lận, quá khó tìm!
Có điều Diệp Thiên Dật cũng lười đi tìm, không cần thiết! Chỉ là thỉnh thoảng tâm sự giải sầu mà thôi, hơn nữa Diệp Thiên Dật cũng không nghĩ gây chuyện thị phi!
Hắn cũng biết việc mình có thể điều trị Băng Thần Hàn Thể sẽ dẫn đến oanh động như thế nào, nhưng mà hắn không muốn bại lộ, nếu đã như thế, hắn cố gắng sống âm thầm thì sẽ không có việc gì rồi! Ở loại địa phương này, hắn vẫn cần phải khiêm tốn một chút nữa mới được.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Ngữ Hàn cũng đang không ngừng liếc nhìn qua một lượt những người đàn ông có mặt ở đây.
“Cô chủ, cũng quá khó tìm rồi, không dưới hai trăm người, làm sao mà tìm được đây?.”
Tiểu Vũ nói một câu.
“Cuối cùng cũng sẽ tìm ra thôi.”
Hạ Ngữ Hàn nhàn nhạt nói, sau đó nàng đột nhiên nghĩ ra một cách, gửi cho Diệp Thiên Dật một tin nhắn.
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua tin nhắn.
Xí, còn gửi tin nhắn cho hắn? Đừng tưởng Diệp Thiên Dật hắn không đoán ra, cô gái này khẳng định là một trong hơn một trăm cô gái đang ở đây, có lẽ nàng đã sớm quan sát để tìm mình, nếu lúc này mình mở tin nhắn ra đọc chắc chắn sẽ bị phát hiện, vì vậy Diệp Thiên Dật không thèm đọc tin nhắn.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Ngữ Hàn nhìn quét bốn phía!
Mà đám người Diệp Phong còn tưởng rằng Hạ Ngữ Hàn đang đánh giá bọn họ, một đám người đứng ở đó, mặt mỉm cười, nhìn về phía Hạ Ngữ Hàn, cho nàng thấy được góc mặt mà họ tự cho rằng đó là góc mặt đẹp nhất của mình.
Hạ Ngữ Hàn không phát hiện người khiến nàng đặc biệt chú ý.
“Tiểu Vũ, em đi bên kia tìm xem.”
“Vâng, cô chủ.”
Sau đó Tiểu Vũ rời đi.
Trước mặt Diệp Thiên Dật lại có ba cô gái đang đứng đó muốn xin phương thức liên lạc của hắn.
“Ta nói này các cô, ta chỉ là một người hầu mà thôi! Các ngươi cứ hỏi phương thức liên lạc của ta làm gì? Ta không thể mang lại cho các ngươi hạnh phúc mà các ngươi mong muốn được!”
Diệp Thiên Dật phục rồi!
Sớm biết như vậy đã dịch dung càng xấu hơn một chút nữa rồi.
“Không thể nào?”
...