Dịch: Cỏ Dại Team
Những người phía trước, chữ cho dù có kém chút, nhưng mà vẫn còn đẹp chán, bởi vì ai cũng biết thơ của mình sẽ được những vị tiền bối, cường giả này đọc, cũng sẽ được Điệp phi thậm chí là Hạ Ngữ Hàn đọc, vì vậy phàm là những người tham gia, đối với năng lực thi từ ca phú hay là chữ viết của mình đều rất là tự tin!
Sau đó đột nhiên bọn họ nhìn thấy một bài mà chữ xấu như mèo cào thế này, theo bản năng nhíu mày cũng là điều dễ hiểu thôi.
Lúc mọi người nhìn thấy tên tác giả của bài thơ này, Kỷ Điệp tự nhiên nhìn nhìn thoáng qua Diệp Thiên Dật, Bắc Hạo Nhiên cũng nhìn thoáng qua.
Những người khác đều rõ ràng một chuyện, đây là bài thơ của Diệp Thiên Dật!
Bắc Manh Manh quyệt miệng.
Aaaa!! Thật phiền quá đi!
Sớm biết như vậy thì đã không bảo hắn tham gia rồi! Đều trách nàng…
Trong lòng nàng tất nhiên cũng rất là áy náy, đặc biệt là nhìn thấy những người này cau mày nàng liền biết thơ Diệp Thiên Dật viết dở tệ đến mức nào.
Hạ Ngữ Hàn nhìn thấy biểu cảm của bọn họ cũng thấy hơi lo lắng.
Thật sự là tệ đến vậy sao?
Sau đó Hạ Ngữ Hàn đi qua.
Đám người Diệp Phong hơi nhếch khóe miệng.
Bọn họ ngược lại muốn xem xem, bài thơ mà hắn viết ra tệ đến thế nàomà khiến những người này đồng loạt cùng nhau nhíu mày.
Sau khi Hạ Ngữ Hàn đi đến đại khái hiểu rõ rồi…
Chữ này….
Nhưng mà, sau khi nàng cẩn thận đọc, lại càng nhíu mày hơn.!
Không phải là bởi vì rác rưởi mà là vì khó hiểu…
Chữ rất xấu nhưng sau khi tỉ mỉ nghiền ngẫm nội dung bài thơ này, nàng cảm nhận được một cảm giác chấn động phát ra từ nội tâm, cảm thấy kính nể …
Biểu cảm của Hạ Ngữ Hàn cùng những người khác đều giống nhau.
“Bệ hạ, là dạng thơ gì lại làm cho mọi người lộ ra biểu cảm như vậy?”
Diệp Phong hỏi.
“À ờm…”
Bắc Hạo Nhiên ngẩng đầu đánh mắt nhìn về phía mọi người, sau đó rơi trên người Diệp Thiên Dật.
“Bởi vì bài thơ này… Thực sự là quá hay!”
“Cái gì?”
Nghe được lời của Bắc Hạo Nhiên, những người này chết lặng!
Quá hay?
Anh à, có phải ngươi nói sai rồi không? Hay là, ngươi đang nói móc hắn?
Kỷ Điệp gật đầu: “Rất hay, ít nhất trong cảm nhận của ta thì trong những bài thơ này bất luận là ý cảnh hay là lời văn cũng là bài hay nhất!”
Sau đó nàng nhìn Diệp Thiên Dật.
Kỳ quái, một người có thể viết ra bài thơ xuất sắc như vậy, sao chữ lại xấu tệ đến thế nhỉ…
“Ừm, xác thực rất hay! Ý cảnh của bài thơ này rất tốt, rất thê lương, khiến ta cảm nhận được từ trong đó một cảm giác kính nể với người anh hùng đó.”
Một lão giả gật đầu.
Mọi người đối mắt nhìn nhau.
Hay như vậy sao?
Tất cả những bài thơ nào trước đó, bất kể là thơ của Diệp Phong hay là Diệp Vân, bọn họ chỉ nói bài thơ này khá tốt nhưng không có đánh giá cụ thể như vậy, mà bài thơ của tên phò mã nhỏ bé này, thậm chí bọn họ còn đánh giá đến ý cảnh?
Ý cảnh của một bài thơ thật sự rất quan trọng.
“Là bài thơ như thế nào?”
Diệp Phong khó hiểu hỏi, sau đó đi đến nhìn thoáng qua.
Khi nhìn thấy chữ viết như mèo cào hắn đã khó hiểu, tiếp theo đó nhìn thấy nội dung bài thơ, hắn đột nhiên nhíu mày lại!
“Nè, không phải chứ? Chẳng nhẽ ngươi đã mua chuộc bọn họ rồi à?”
Bắc Manh Manh huých khuỷu tay Diệp Thiên Dật.
“Câm miệng.”
Bắc Manh Manh ấm ức liếc hắn một cái.
Được rồi được rồi, bản công chúa nợ ngươi, cho ngươi khoe khoang, bản công chúa nhịn còn không được sao.
“Phò mã, nhìn ra được mỗi người đều muốn biết nội dung của bài thơ này, vậy bản vương liền để cho mọi người cùng thưởng thức.”
Ánh mắt Bắc Hạo Nhiên nhìn Diệp Thiên Dật.
“Vậy làm phiền bệ hạ rồi.”
Sau đó Bắc Hạo Nhiên phất tay lên một loạt chữ màu vàng hiện ra trên không trung.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn hai hàng chữ .
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn.
Thám hổ huyệt hề nhập giao cung, ngưỡng thiên há khí thành bạch hồng.*
(*Dịch nghĩa: Nguồn sưu tầm
Đây là bài Dịch thủy ca, được viết vào thời Chu. Đây là câu được chép trong sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện. Khi Kinh Kha lên đường rời khỏi nước Yến để đi ám sát Tần Thủy Hoàng, lúc mọi người tiễn đưa đến bờ sông Dịch thì người bạn thân là Cao Tiệm Ly đã gảy đàn rồi Kinh Kha cảm khái hát lên hai câu này. Cũng có nguồn tin ghi rằng sông Dịch chính là sông Nhật Lệ ở Quảng Bình ngày nay
Gió thổi sông Dịch hiu hiu sao lạnh thế
Người tráng sĩ ra đi mãi không thể về
Thâm nhập thâm cung sát hoàng đế
Hào khí ngang trời ngưỡng mộ ghê.)
Sau khi mọi người nhìn thấy bài thơ này, không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh!
“Tuyệt diệu! Bài thơ này thật sự khiến người đọc hòa mình được vào khung cảnh mà bài thơ khơi gợi lên, phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn, câu đầu tiên viết về hoàn cảnh trước lúc sắp chia xa, gió thu hiu quạnh, dòng nước vốn dĩ là ấm nhưng cũng phải lạnh run, cả bầu không khí bi tráng thê lương, câu thứ hai thể hiện người anh hùng dâng hiến cuộc đời làm việc nghĩa không chùn bước cứu nước nhà trong lúc nguy khốn với tinh thần không biết sợ hãi, vị anh hùng được miêu tả trong bài thơ này nhất định là một người khiến người khác tôn kính, cho dù rất có thể…. hắn đã qua đời rồi!”
Ánh mắt Hạ Thiên Hạ đột nhiên sáng lên, sau đó tán thưởng một tiếng.
Mọi người cũng dồn dập gật đầu.
Đám người Diệp Phong cau mày!
Bài thơ này thật sự là hắn viết sao?
Không thể nào!
Đôi mắt Hạ Ngữ Hàn sang lên một chút sau đó nhìn thoáng qua người bạn trên mạng thần bí này của nàng…
Lâm Hải nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, sau đó người này tiến lên trước một bước, ôm quyền nói:
“Bài thơ này đích thực là rất tuyệt, so với bài thơ ta viết thì không chỉ mạnh hơn một bậc! Nhưng mà phò mã, có một chuyện ta không hiểu rõ, mới vừa rồi ngươi nói ngươi không quá hiểu rõ thơ ca, nhưng bây giờ lại viết ra được một bài thơ hay như vậy, mà chữ này…. nói thật, có chút không giống chữ mà một văn nhân hiểu rất rõ thơ ca viết ra, ta cũng không có ý gì khác, chỉ là có một chút khó hiểu mà thôi.”