Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 724 - Chương 723: Ta Chính Là Khó Chịu Thôi. (2)

Chương 723: Ta chính là khó chịu thôi. (2)
Chương 723: Ta chính là khó chịu thôi. (2)

Người này, làm sao có thể điên cuồng đến trình độ như vậy? Hắn làm sao có thể điên cuồng ngang ngược như vậy?

Hạ Ngữ Hàn miệng nhỏ hơi mở....

Hắn.... rốt cuộc muốn làm cái gì? Hắn muốn làm kẻ thù với tất cả mọi người của thành Bắc Đẩu Thiên sao?

Đạo lý rõ ràng như vậy ai cũng hiểu! Tại sao hắn lại một lần nữa đứng ra chính diện đối lập với mọi người? Điên rồi sao?

Sắc mặt của những vị đại lão kia đều thật không tốt!

Nhưng mà...

Lời hắn nói cũng sai không?

Không sai!

Bởi vì tất cả những gì hắn vừa thể hiện ra, quả thực quá là nghịch thiên!

Chính là hắn thật sự không nể nang gì tất cả mọi người ở đây sao?

Mà bọn họ lại như thế nào có thể nổi đóa lên với Diệp Thiên Dật đây? Hắn điên cuồng thì điên cuồng, nhưng mà..... trường hợp như vậy! Hắn điên cuồng, cuối cùng người diệt vong sẽ chính là hắn! Những đại lão này từng người một đều đã ghi tạc trong lòng!

“Ngu ngốc!”

Diệp Phong cười lạnh trong lòng một tiếng.

Đúng vậy, người này quả thực khiến mọi người ngạc nhiên! Nhưng hắn vậy mà ngu ngốc đến nỗi lại nhắc lại chuyện này một lần nữa, hoàn toàn không giữ thể diện cho bất kì người nào ở đây, hắn không phải là đang tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

Nể mặt??

Khoảnh khắc mà Diệp Thiên Dật quyết định không khiêm tốn nữa, hắn cũng đã quyết định không cần nể mặt bất kì ai nữa rồi.

Bọn họ nếu muốn nhằm vào chính mình, vậy hắn tội gì phải nể nang bọn họ nữa chứ?

Sợ bọn họ?

Sợ cái quần què ấy! Tối nay đã mở ra hệ thống mới rồi, hắn cũng không tin không khè chết bọn họ!

“Các vị, vậy bây giờ ta có thể đi chưa?”

Diệp Thiên Dật hỏi một câu.

“Hừ!”

Diệp Thiên Dật hơi nhếch khóe miệng, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

“À ờm... Hoàng huynh, hắn... hắn tính khí chính là như vậy.”

Bắc Manh Manh vội vàng giải thích một chút.

Bắc Hạo Nhiên cười nhẹ gật đầu.

Theo đó Bắc Manh Manh vội vàng đuổi theo.

Hạ Ngữ Hàn chau mày lại, cũng vội vàng đi theo.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Hạ Ngữ Hàn!

Nàng, hình như rất quan tâm tên này!

Tại sao?

Một người như vậy, hắn có nơi nào đáng được Hạ Ngữ Hàn chú ý?

Kỷ Điệp là bởi vì nàng là Điệp phi, nên nàng không thể ra ngoài.

Bên ngoài, Diệp Thiên Dật đi trên đường phố khá là náo nhiệt.

“Chủ quán, cho một cái bánh kẹp thịt, loại đặc biệt cay.”

Diệp Thiên Dật mua một cái bánh kẹp thịt bắt đầu ăn.

“Nè!”

Bắc Manh Manh đuổi kịp Diệp Thiên Dật.

“Ngươi điên rồi à! Ngươi có phải muốn chết không?”

Bắc Manh Manh chỉ Diệp Thiên Dật tức đến phát run.

“Làm sao?”

“Ngươi càn rỡ như vậy làm gì? Ngươi đều đắc tội toàn bộ người của thành Bắc Đẩu Thiên rồi.”

Bắc Manh Manh thật sự không rõ, người này uổng công lớn lên đẹp trai như vậy, đầu óc hắn có phải toàn là bã đậu không?

“Vậy lại như thế nào?” Diệp Thiên Dật nhún vai sau đó há miệng cắn một miếng bánh kẹp thịt.

“Ngươi, ngươi ngươi ngươi!”

Bắc Manh Manh thở hổn hển chỉ Diệp Thiên Dật.

“Bản công chúa không thể bảo vệ ngươi ở trước mặt nhiều đại lão như vậy.”

Bắc Manh Manh sau đó than thở một câu.

Nhưng mà nàng vẫn sẽ tận lực bảo vệ hắn, bởi vì nàng luôn cảm thấy những chuyện xảy ra lúc nãy đều là vì chính mình bắt hắn viết thơ nên mới xảy ra, nhìn hắn hình như là rất tức giận.

Nhưng mà tức giận và lý trí, lại là hai chuyện khác nhau!

Vào lúc này Hạ Ngữ Hàn đi đến.

“Anh Diệp.”

Diệp Thiên Dật đưa bánh kẹp thịt cho nàng.

Hạ Ngữ Hàn hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Cảm ơn, ta không ăn.”

Chủ yếu là người này đã cắn mấy miếng, nàng làm sao có thể ăn tiếp chứ?

Diệp Thiên Dật sau đó lại cắn một miếng.

“Anh Diệp có gì không vui sao?”

Hạ Ngữ Hàn hỏi.

Nàng mặc dù không hiểu Diệp Thiên Dật, nhưng nàng cảm thấy người này có lẽ sẽ không xúc động như vậy, cộng thêm y thuật nghịch thiên của hắn, hắn, có lẽ thật sự không vui?

“Không có, ta chỉ là đơn thuần không thoải mái thôi.” Diệp Thiên Dật nhún vai.

Hạ Ngữ Hàn: “…”

Hạ Ngữ Hàn nhìn Diệp Thiên Dật.

“Anh Diệp cẩn thận chút.”

Hạ Ngữ Hàn nói.

Diệp Thiên Dật ôm quyền nói: “Có thời gian lại nói chuyện sau.”

“Được.”

Hạ Ngữ Hàn gật đầu liền rời đi.

Ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn về phía Thất công chúa.

“Hừ!”

Bắc Manh Manh cong miệng.

“Ta không cần ngươi nữa, chỉ giỏi gây chuyện.”

Bắc Manh Manh nói.

“Ồ, vậy ta đi đây.”

Diệp Thiên Dật quay người rời đi.

“Này này này…”

Bắc Manh Manh vội vàng bắt lấy cánh tay Diệp Thiên Dật.

“Đi! Cùng bản công chúa về tẩm cung!”

Diệp Thiên Dật cười nhún nhún vai, sau đó đi về cung cùng Bắc Manh Manh.

Bên kia, bởi vì Diệp Thiên Dật rời đi, rất nhiều người cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi, đương nhiên là bàn luận về chuyện của Diệp Thiên Dật.

“Bệ hạ, phò mã quả thực là quá hung hăng càn quấy rồi!”

Diệp Ngạo Vân đi đến bên cạnh Bắc Hạo Nhiên nhíu mày nói.

“Là có chút không coi ai ra gì.”

Bắc Hạo Nhiên hơi gật đầu.

“Vì sao công chúa điện hạ lại coi trọng dạng người như vậy?”

“Tỷ võ chiêu thân.”

“Quả nhiên! Bệ hạ, người như vậy thật sự muốn hắn ở lại bên cạnh công chúa điện hạ sao? Nếu là như vậy, có thể sẽ làm hại công chúa điện hạ.”

Diệp Ngạo Vân đã bắt đầu chơi chiêu ly gián

Chỉ cần hắn không thể làm được chức phò mã, này nữa bọn họ thậm chí có thể ở bên ngoài tha hồ chơi đùa hắn! Nhưng bây giờ, hắn là phò mã! Tuy rằng không có thực quyền gì, trong mắt bọn họ hắn cũng chẳng là gì, nhưng mà... cũng là phò mã!

Nói thật, Bắc Hạo Nhiên cũng rất khó chịu! Nhưng hắn vẫn là phải biểu hiện ra bộ dáng thản nhiên nhất có thể!

Tên phò mã này, lần đầu tiên đã mắng tất cả mọi người, mắng thành rác rưởi, hắn còn có thể tha thứ, có thể là vì xúc động, không có chú ý đem đế vương này là hắn cũng bao gồm vào trong, nhưng mà lần thứ hai, hắn lại cường điệu nhắc lại một lần nữa!

Hắn không tin, người này nếu như là thuần ngu ngốc, nếu như hắn thật sự không đem hoàng đế là hắn đặt trong mắt!

“Tìm cơ hội...”

Bắc Hạo Nhiên nhàn nhạt nói một câu.

“Ý của bệ hạ là??”

“Tìm cơ hội định tội hắn.”

Diệp Ngạo Vân đôi mắt sáng ngời: “Thần hiểu.”

Bọn họ tuyệt đối là cùng chung quan điểm, Diệp Ngạo Vân chính là tay sai của Bắc Hạo Nhiên!

Có một số việc, hai người bọn họ có thể nói cho nhau.

Đôi mắt Bắc Hạo Nhiên lóe ra một tia âm ngoan!

Bình Luận (0)
Comment