Những lời mà người cậu kia nói rất rõ ràng, cha mẹ của hắn lợi hại như vậy lại phải đưa hắn đến hạ vị diện, mà những người thần bí kia, mục tiêu không phải cha mẹ của hắn, mà là hắn! Cho nên Diệp Thiên Dật đánh cược rất lớn.
Mặc dù khả năng hai mươi năm trôi qua, chuyện này lắng lại, nhưng, ai nói chắc được chuyện gì chứ?
"Ấn ký Lôi Thần, ngươi... Thật là..."
Hạ Thiên Hạ trừng to mắt, hai mắt vậy mà tại phiếm hồng!
Lúc Diệp Thiên Dật thấy cảnh này thời điểm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm!
Hạ Thiên Hạ này, hắn thật sự không phải là một kẻ tiểu nhân.
"Xem ra chú đã biết cái gì rồi?"
Hạ Thiên Hạ kích động nhìn Diệp Thiên Dật, hắn giơ tay lên có chút có chút run rẩy, sau đó lại để xuống.
"Ngươi... Những năm này ở đâu?"
Diệp Thiên Dật ngồi xuống uống một ngụm rượu.
"Tại hạ vị diện."
"Bọn họ đưa ngươi đến hạ vị diện!? Chẳng trách cảnh giới của ngươi cũng không cao, nếu như dưới tình huống bình thường, ngươi thậm chí đã Thiên Đạo." Hạ Thiên Hạ ngồi trước mặt Diệp Thiên Dật, nghiêm túc nói.
"Cho nên, bọn họ thật sự là cha mẹ của ta sao?" Diệp Thiên Dật nhíu mày hỏi.
"Đúng, mẹ của ngươi là người của Lôi Thần Điện, cha của ngươi là người của Tà Thần Điện Tà Thần tông, cho nên ngươi vừa có được Tà Thần Chi Lực cũng vừa có được ấn ký Lôi Thần."
Chẳng trách, chẳng trách hắn cứ như vậy bất phàm, một người như vậy, hắn chú định sẽ không bình thường.
Diệp Thiên Dật thở dài nhẹ nhõm.
Vậy là đã có thể xác định chắc chắn!
"Vậy bây giờ ngươi có thể nói cho ta, hai mươi năm trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì không? Là ai làm? Ai muốn giết ta?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Hạ Thiên Hạ lắc đầu: "Chuyện này... Ta thật sự cũng không biết."
Sau đó hắn cau mày, bắt đầu hồi tưởng lại ròi nói: "Ta chỉ biết là đêm hôm đó, cha của ngươi đi tới chỗ ta, cùng ta gặp một lần cuối."
"Hắn nói cái gì?"
"Hắn nói hắn có chuyện rất quan trọng phải làm, hắn cũng không biết lúc nào có thể trở về, hắn còn nói, xin nhờ ta lưu tại thành Bắc Đấu Thiên, hắn nói, nếu có một ngày con của hắn trở về, hi vọng ta có thể giúp hắn một tay."
Hạ Thiên Hạ nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Diệp Thiên Dật cau mày.
"Cho nên... Hắn đi làm gì, hoặc là năm đó xảy ra chuyện gì, ai làm, kẻ thù là ai, những tin tức này..."
"Chỉ có cha mẹ ngươi biết, không có người nào biết."
Hạ Thiên Hạ nói.
"Ta hiểu được!"
Diệp Thiên Dật cau mày gật gật đầu.
"Ngươi bây giờ trở về là trở về, nhưng là... Ngươi tuyệt đối không nên bại lộ mình, rất nguy hiểm! Thậm chí những năm này ta đang hoài nghi, chuyện năm đó, có người nào của Diệp gia chen chân vào hay không."
Hạ Thiên Hạ nói.
"Ta biết, nhưng mà... Có một số việc ta không thể không làm."
"Ngươi muốn làm gì?"
Diệp Thiên Dật khóe miệng khẽ nhếch: "Nếu cha ta đã tin tưởng ta sẽ trở về, như vậy ta cũng sẽ không làm hắn thất vọng, thành Bắc Đấu Thiên nho nhỏ mà thôi."
"Thành Bắc Đấu Thiên tuy nhỏ, nhưng thế giới này rất lớn, thế lực mà ngay cả cha mẹ ngươi đều phải kiêng kị, một khi ngươi bộc lộ ra ngươi đã trở về, thì cái giá mà ngươi phải trả hẳn là người cũng rất rõ ràng!"
Diệp Thiên Dật gật gật đầu; "Yên tâm đi chú, ta hiểu! Chuyện này, còn lại cứ giao cho ta đi, liên quan tới việc này, hi vọng tạm thời trước đừng nói cho bất luận người nào."
"Ngươi yên tâm!"
Sau đó Hạ Thiên Hạ nhìn Diệp Thiên Dật.
"Đứa con gái này của ta có phải đã biết rồi không?"
Diệp Thiên Dật lúng túng cười: "Nàng không biết, thật ra ta và nàng cũng không có chuyện gì, thậm chí... Ta và nàng cũng mới chỉ gặp qua một lần mà thôi."
Hạ Thiên Hạ: "..."
"Ngươi cũng đừng trở về Diệp gia nữa, thân phận của ngươi cũng không thể tiết lộ rả ngoài, mặc dù hôn ước của Ngữ Hàn là hôn ước với ngươi, nhưng mà... chuyện của ngươi liên lụy quá lớn, về phần Ngữ Hàn, hoặc là ngươi lén mang con bé đi, còn lại thì giao cho ta, hoặc là... Để nàng gả cho Diệp Phong đi!"
Hắn thậm chí đồng ý hi sinh hạnh phúc của Hạ Ngữ Hàn để bảo toàn Diệp Thiên Dật!
"Năm đó cha ngươi đã cứu mạng ta, đồng thời còn có mạng của phu nhân ta nữa, lúc ấy nàng mới mang thai Ngữ Hàn, cho nên cha ngươi cũng cứu mạng của Ngữ Hàn, Hạ gia ta thiếu các ngươi một cái đại ân tình, nếu như ngươi không muốn mang Ngữ Hàn đi, như vậy nàng cũng nhất định sẽ không đi, nàng nhất định sẽ lựa chọn gả cho Diệp Phong, nếu như đã thế, vậy cũng được rồi, cứ coi như Hạ gia chúng ta trả ân lại cho các ngươi."
Hạ Thiên Hạ nói.
Hắn cũng không tin, hắn đều nói đến như vậy, ngươi còn không mang theo con ta rời đi?
Hắn càng hi vọng hắn có thể mang con gái mình đi.
Sau đó Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói: "Chú à, chuyện này tạm thời trước đừng vội nói, còn lại nên làm như thế nào ta đều có kế hoạch hết rồi, dù sao ta chắc chắn sẽ không để nàng gả cho Diệp Phong, ngài yên tâm."
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi tuyệt đối đừng xúc động."
"Yên tâm đi, ta biết."
Hạ Thiên Hạ nhìn hắn một cái, con trai của người kia, hẳn không phải là một tên tay to nào teo!
"Nhưng mà, hình như con gái ta có chút để ý đến phò mã của Thất công chúa, thân phận của ngươi không tiện bại lộ, nếu ngươi muốn ra tay thì phải ra tay sớm một chút đi." Hạ Thiên Hạ nói.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Chuyện này... Thật ra ta chính là phò mã kia."
Hạ Thiên Hạ: "..."
Thật sự, Hạ Thiên Hạ ngây ngẩn cả người!
"Ngươi là... Diệp Thiên Dật?"
Cho đến bây giờ, hắn cũng không biết tên của Diệp Thiên Dật!
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
"Hóa ra hôm đó ngươi dịch dung." Hạ Thiên Hạ bừng tỉnh đại ngộ!
Về phần hắn là phò mã, vậy cũng không có gì, thế giới này đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện quá bình thường.
"Được rồi, chuyện cụ thể ta cũng không biết, có thể nói chính là những này, ngươi chính là Diệp Nhai, ta tin tưởng năng lực của ngươi."
Hạ Thiên Hạ gật gật đầu.
Con trai của người kia, tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Chỉ là hắn có chút nghĩ mãi mà không rõ, trong bữa tiệc đó sao hắn lại phải huênh hoang như vậy, trêu chọc nhiều người như vậy làm gì.
Nhưng hắn cũng không hỏi.
"Có chuyện gì, chỉ cần Hạ gia ta có thể làm thì ngươi cứ việc nói."
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười một tiếng; "Vậy ta cũng sẽ không khách sáo."
"Hi vọng ngươi không khách sáo."
Hai người ngồi ở chỗ đó lại cụng lý, ăn đồ ăn.