Nàng có thể nghiêm túc nói chuyện về một vấn đề xấu hổ như vậy với Diệp Thiên Dật cũng giỏi ghê cơ.
Hạ Ngữ Hàn có hơi bị phục!
Đến bây giờ nàng vẫn chưa từng thấy một người đàn ông nào dám thẳng thừng không chút kiêng kỵ nào ở ngay trước mặt mình là ‘muốn’ mình...
Nàng hơi nhíu mày lại.
Nói thật, nàng coi trọng sự trong sạch, nhưng nàng biết nó không quan trọng, mười ngày nữa nàng đã là người phụ nữ của Diệp Phong, dù cha không đồng ý thì nàng cũng phải đi.
"Thực ra ta cũng không quá thèm muốn thân thể của ngươi."
Diệp Thiên Dật nói có vẻ như rất hợp lý.
"Hử?"
"Chủ yếu là hôm nay ta nghe cha ngươi nói chuyện, nghe được thể chất của ngươi rất mạnh. Ngoại trừ Băng Thần Hàn Thể ngươi còn một loại thể chất khác, có trợ giúp cực lớn với phái nam, thậm chí có thể trực tiếp đột phá Thiên Tôn. Ngươi nhìn xem, ta mới chỉ Lĩnh Vực cảnh, ta đẹp trai như vậy mà cảnh giới không cao thì có tác dụng gì, phải không? Ngươi nên nghĩ thế này, ngươi không phải đang báo đáp ta bằng thân thể, mà bằng cách giúp ta tăng cảnh giới, như vậy thì không còn vấn gì rồi chứ?"
Hạ Ngữ Hàn: "..."
Hình như... rất hợp lý.
Hạ Ngữ Hàn ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật, hơi do dự một chút rồi nói.
"Được."
Diệp Thiên Dật: "..."
Đậu móe! Đồng ý thật à?
"E hèm..."
Diệp Thiên Dật ho khan sờ mũi.
"Nhưng ngươi phải đưa phương pháp điều trị cho ta đã."
"Hở? Ngươi vẫn chưa yên tâm sao?"
"Chỉ là... như vậy ta mới cảm thấy trong lòng được thoải mái." Hạ Ngữ Hàn nói.
Diệp Thiên Dật mỉm cười, đứng dậy.
"Thôi bỏ đi."
Hạ Ngữ Hàn nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật.
Đằng nào hắn cũng lên kế hoạch cả rồi, bây giờ ép nàng như thế này chưa chắc đã có thêm ấn tượng tốt, để nói sau đi! Không vội!
"Đến lúc đó ta sẽ viết phương pháp cho ngươi, ta đã ở chỗ ngươi ba ngày, cũng nên về rồi, nếu không Thất công chúa sẽ nổi điên lên mất.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi ra ngoài.
Hạ Ngữ Hàn lơ mơ nhìn bóng lưng Diệp Thiên Dật rời khỏi.
Hắn... từ chối?
Không phải chứ, nàng đã đồng ý rồi mà, sao hắn còn từ chối?
Là do mình... không đủ hấp dẫn hắn, hay... hắn chỉ đang đùa thôi?
Không hiểu sao trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác mất mát khó tả.
Lúc này Bắc Manh Manh đang sốt ruột muốn chết!
Aaaaa!!
Khốn kiếp! Tên phò mã khốn kiếp!
Diệp Thiên Dật ở chỗ nàng có vài tiếng, tối hôm đó không trở về mà đến chỗ Điệp phi. Ba ngày nay lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu nữa, nếu không phải nàng hỏi Hạ Ngữ Hàn, Hạ Ngự Hàn nói hắn giúp nàng ấy ra làm sao thì nàng đã nghĩ hắn bỏ chạy luôn rồi.
Chỉ là...
Đúng là Bắc Manh Manh nàng không có khí chất bằng Hạ Ngữ Hàn nhưng nàng cũng không kém nhiều lắm mà? Một hai năm nữa chắc chắn sẽ đẹp hơn, sao hắn lại...
Aaaaaa!!
Cửa Hạ gia, Diệp Thiên Dật đi ra, Bắc Manh Manh vừa lúc đến nơi.
"Diệp Thiên Dật, đồ khốn nạn!"
Bắc Manh Manh ấm ức gọi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật vuốt mũi một cái.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ngươi không thể ở cùng với bổn công chúa nhiều hơn sao?"
Bắc Manh Manh tức xì khói.
Diệp Thiên Dật nhún vai: "Ta chỉ đang diễn với ngươi mà thôi, chúng ta cũng đã nói xong cả rồi, ta không xen vào chuyện của ngươi, ngươi cũng không xen vào chuyện của ta."
"Nhưng ngươi là phò mã của ta, ngươi phải đi theo ta, nếu không người dân thành Bắc Đẩu Thiên sẽ nhìn bổn công chúa ta như thế nào đây? Còn nữa, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn!"
Diệp Thiên Dật: "..."
"Gì?"
"Đúng thế! Ngày mai chúng ta lập tức kết hôn! Nơi tổ chức đã chọn xong, thiệp mời cũng đã phát rồi. Ngày mai ở trong cung, toàn bộ những người có máu mặt ở thành Bắc Đẩu Thiên đều tham gia. Ngươi mau trở về để chuẩn bị với bổn công chúa."
Diệp Thiên Dật: "..."
"Gì chứ, sao lại vội vàng như vậy? Ta còn chưa đủ tuổi mà, còn chưa lấy chứng minh thư đâu."
Diệp Thiên Dật bối rối.
Aaaaaa! Kết hôn?
"Đến lúc đó sẽ lấy, còn việc tại sao lại gấp như vậy? Ngươi nghĩ bổn công chúa muốn à? Hoàng huynh nói Đế quốc Thiên Lâm lại tới giục cưới, dứt khoát tổ chức lễ cưới cho chúng ta luôn, nếu không bổn công chúa phải lập tức gả cho Đế quốc Thiên Lâm. Hơn nữa ngày mai người muốn kết hôn với ta và người trong hoàng thất Đế quốc Thiên Lâm cũng tới dự đám cưới."
Diệp Thiên Dật: "..."
"Bọn họ tới dự làm gì?"
"Sao ta biết được, ta cũng thấy lạ, bọn họ tới dự làm gì, có khi lại muốn gây chuyện cũng nên, đến lúc đó ngươi nhớ cẩn thận. Mà không sao, đây là địa bàn của chúng ta, bọn họ có thể làm được gì chứ? Đúng không?"
Bắc Manh Manh nói.
"Được rồi, nhưng ta nói trước, không đi đăng ký kết hôn, chỉ là giả vờ đám cưới thôi đó. Nhưng nếu ngươi muốn hiến thân thì lúc nào ta cũng sẵn sàng phục vụ."
"Hừ... Ngươi mơ đẹp quá nhỉ, bổn công chúa xinh đẹp như hoa, nghiêng thành đổ nước, đời này có ai xứng với bổn công chúa? Lại còn hiến thân, hứ."
Bắc Manh Manh trừng mắt.
Có sao nói vậy, nàng quen biết Diệp Thiên Dật chưa lâu, nhưng tại sao... lại luống cuống thế này?
Vốn dĩ là đang giả vờ, bình thường nàng hẳn phải không quan tâm mới đúng chứ, nhưng lại cứ thấy hoảng hốt như vậy!
Chưa quen biết được bao lâu, chưa gặp mặt được mấy lần, cũng chưa nói với nhau được mấy câu, người này còn yếu ớt quá thể, hoàn toàn không có gì hấp dẫn một công chúa như nàng, chẳng lẽ là vì hắn đẹp trai à?
Được rồi... Nàng đúng là một người mê sắc đẹp.
...
Trong đại điện Đế Cung, Bắc Hạo Nhiên và Diệp Ngạo Nhiên Diệp gia đang bàn bạc chuyện gì đó.
Trước mặt bọn họ có một màn ảnh, trong màn ảnh có hai người, một người đàn ông tầm hai mươi ba hai tư tuổi, vẻ ngoài bình thường nhưng lại ăn mặc hết sức sang trọng hoa lệ, người còn lại là một người đàn ông trung niên.
Chính là Đế vương của Đế quốc Thiên Lâm và Thập Tam hoàng tử!
Thập Tam hoàng tử chính là người muốn cưới Bắc Manh Manh, còn Đế vương là người cùng thế hệ với Bắc Đẩu Thần vương, đã sống đến mấy nghìn năm, bối phận cao hơn Bắc Hạo Nhiên mới ba mươi tuổi rất nhiều!
Chẳng quả bây giờ, địa vị của bọn họ lại ngang nhau.
"Ý của Bắc Đẩu Đế vương, bổn đế đã hiểu."
Đế vương của Đế quốc Thiên Lâm thành khẩn nói một câu.
Bắc Hạo Nhiên hơi nhếch miệng, nói: "Ngày mai mặc kệ Đế quốc Thiên Lâm làm thế nào, tóm lại chỉ cần giết được Diệp Thiên Dật, đám cưới này tự sẽ phải hủy bỏ, mà em gái của bản đế, Bắc Manh Manh cũng là vật trong tay Thập Tam hoàng tử."
Đôi mắt Thập Tam hoàng tử sáng bừng lên.
"Đa ta Bắc Đẩu đế vương tác thành!"
"Diệp Thiên Dật là một kẻ hung hăng càn quấy, không xứng với công chúa điện hạ, cũng chỉ có Thập Tam hoàng tử mới có thể sánh duyên với nàng!" Diệp Ngạo Vân cười nói.
"Cứ vậy đi, đến lúc đó sính lễ của Đế quốc Thiên Lâm ta cũng sẽ tặng cho Bắc Đẩu đế vương, ngày mai gặp!"
Sau đó màn hình ngắt kết nối!
Trong mắt Bắc Hạo Nhiên ẩn hiện khói mù.
Một tên phò mã nho nhỏ không biết tên thì là cái thá gì? Bắc Hạo Nhiên vốn không định để Bắc Manh Manh gả cho người khác, nàng chỉ có thể gả cho Đế quốc Thiên Lâm, vì chỉ có như vậy thì hắn mới có được sính lễ của Đế quốc Thiên Lâm! Bắc Manh Manh, một đứa em gái mà thôi, nàng chỉ xứng làm một cái công cụ!