Đương nhiên Diệp Thiên Dật biết mình sẽ bị nghi ngờ. Nhưng vậy thì có làm sao?
Hắn mà sợ thật thì giết bọn họ kiểu gì?
Hắn mà sợ thì dù có giết lại cớ gì phải cố tình giết trước mặt mọi người, giết bọn họ ở một nơi đông người thế này?
Đúng rồi đấy! Diệp Thiên Dật rất khó chịu! Mẹ kiếp! Ông phải cho bọn mày chết ở chỗ này, ngay chỗ này!
Diệp Thiên Dật cười châm chọc: "Thiên Lâm Thần vương, ngài thân là Thần Vương cảnh, thân là đế vương của một trong tám đại đế quốc mà lại có thể bắt người chỉ vì sự hoài nghi đơn phương của mình ư? Đúng, đúng là ta rót thêm rượu cho bọn họ, người chết cũng vừa đúng là bọn họ, nhưng ta nghĩ mình không hề làm sai. Bọn họ rót rượu cho ta, ta cũng rót cho bọn họ. Ta cho rằng mình rót rượu cho bọn họ hoàn toàn hợp tình hợp lý, ngài nghĩ không phải sao?"
Ai cũng hết sức kinh ngạc.
Diệp Thiên Dật nói thì có vẻ khách sáo, nhưng rõ ràng hắn đang oán giận Thiên Lâm Thần vương!
Tròng mắt Thiên Lâm Thần vương lóe lên tia ngoan độc.
Là hắn, chính là hắn!
Một thằng nhãi, khí thế đứng trước mặt mình, gặp biến không sợ hãi, trong khi hắn không có bất cứ một chỗ dựa nào, lại mới chỉ Lĩnh Vực cảnh, hắn dựa vào cái gì? Dựa vào hắn không đơn giản!
Nhưng hắn đường đường là Thiên Lâm Thần vương, dù thế nào cũng không thể chưa có chứng cứ đã giết hắn chứ gì? Ngay trước mặt nhiều người như vậy, nếu hắn làm như vậy tất sẽ làm mất hết uy nghiêm! Nhưng đến cả con trai mình cũng đã chết, hắn còn nhịn thế nào?
"Được! Ngươi nói thì hay lắm, vậy chai rượu này, ngươi có dám uống không?"
Thiên Lâm Thần vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Nhất định là hắn! Tuy rằng hận không thể, nhưng chính là hắn!
Hắn trúng độc của Thiên sư không chết, người chết lại thành Thiên sư và con trai mình!
"Sao lại không dám?"
Diệp Thiên Dật đi tới, cầm chai rượu lên trước mặt mọi người.
Đây là Tử Mẫu Thiên Vẫn đan, Diệp Thiên Dật không muốn ngươi chết, ngươi cũng không sao! Thế nên, mắc mớ gì lại không dám?
Chân mày lá liễu xinh đẹp của Kỷ Điệp nhíu chặt lại.
Chắc chắn là hắn! Mà hắn cũng không đơn giản, đối mặt với sự chèn ép của Thần Vương lại vẫn giữ được dáng vẻ thoải mái ung dung... Nhưng... lần này, liệu hắn có vượt qua được không?
Bắc Manh Manh sốt ruột đến phát khóc, nàng khẩn thiết cầu xin Bắc Hạo Nhiên giúp đỡ lại chỉ đổi được sự thờ ơ lạnh lùng của hắn. Cho dù Thập Tam hoàng tử đã chết, Diệp Thiên Dật cũng phải chết, Thiên Lâm Thần vương đã nghi ngờ hắn, vậy hắn nhất định phải chết! Bằng không sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hắn và Thiên Lâm Thần vương.
Hạ Ngữ Hàn cau chặt mày.
"Cha, phải làm sao đây?"
Hạ Thiên Hạ lắc đầu: "Ta cũng hết cách, chỉ đành xem hắn làm thế nào, đó là Thần Vương cảnh, người mạnh nhất Hạ gia cũng chỉ mới đến Tiên Vương cảnh, không còn cách nào cả!"
Hạ Ngữ Hàn lo lắng nhìn Diệp Thiên Dật.
Hắn sẽ không có chuyện gì chứ?
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Diệp Thiên Dật nâng chai rượu.
"Khoan đã!"
Lúc này, một lão giả của Đế quốc Thiên Lâm từ đầu đến giờ vẫn luôn kiểm tra nguyên nhân cái chết của Thập Tam hoàng tử và thiên sư chợt quay sang, đôi mắt sắc hệt chim ưng thẳng tắp nhìn vào Diệp Thiên Dật, cứ nhìn chằm chặp mấy giây như vậy rồi quay sang nhìn Thiên Lâm Thần vương, nói nhỏ bên tai hắn.
"Bệ hạ, không tra được nguyên nhân cái chết của Thập Tam hoàng tử và thiên sư, hoàn toàn không tra ra là độc. Nhưng triệu chứng lại rõ ràng là độc, vậy nên có thể suy ra, loại độc này hoặc là vô cùng khó đoán, hoặc là người hạ độc có năng lực rất mạnh. Dạng như hắn thì hiển nhiên là cái trước, ta lo lắng, hắn uống rượu rồi cũng tự có cách giải độc, miễn độc."
Thiên Lâm Thần vương nhìn Diệp Thiên Dật một cái.
Lão giả kia nói: "Ngươi không được uống rượu này!"
Tiếp đó hắn vươn tay cướp chai rượu Diệp Thiên Dật đang cầm, chớp mắt tiếp theo, lão giả duỗi tay, bắt một tên lính đứng bên ngoài đi vào.
Cưỡng ép rót rượu vào miệng tên lính kia!
Hắn hạ độc lại cho chính hắn uống? Ngớ ngẩn à? Hắn tự nhiên sẽ có cách giải độc! Cho một người khác uống có phải đúng hơn không? Hơn nữa còn là một tên lính không có tu vi! Dược liệu tác dụng lại càng nhanh hơn!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người lính kia vẫn cứ bình yên đứng đó không có vấn đề gì.
Trong lòng Diệp Thiên Dật cười khinh bỉ.
Tử Mẫu Thiên Vẫn đan, hắn không muốn thì người kia cũng không chết!
Nhưng đúng vào lúc này, người lính kia đột nhiên ngửa ra sau, ngã xuống mặt đất, miệng không sùi bọt, người không co giật, cứ như vậy mà chết! Nhìn qua kiểu chết có vẻ rất giống hai người Thập Tam hoàng tử.
Xì xào ——
Cả hội trường ồ lên!
"Thật là hắn? Thật đúng là hắn?"
"Xong, ngày vui của công chúa nháy mắt lại thành ngày giỗ luôn rồi!"
"Tên phò mã này thật quá độc ác, giữa bọn họ có ân oán gì chứ? Nhưng đổi một cái mạng Lĩnh Vực cảnh lấy mạng một hoàng tử cùng một Tiên Vương cảnh cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông. Thế cuối cùng hắn làm sao mà giết được cả một Tiên Vương cảnh vậy? Không thể tin nổi!"
"...."
Hạ Thiên Hạ, Hạ Ngữ Hàn đứng bật dậy.
Lần này phải làm sao đây?
Bắc Manh Manh cắn cắn môi.
Làm sao đây, làm sao đây! Nàng chỉ là một công chúa nhỏ nhoi mà thôi, chuyện Diệp Thiên Dật giết cường giả Tiên Vương cảnh và Thập Tam hoàng tử Đế quốc Thiên Lâm nàng hoàn toàn không có tư cách hay cách nào để bảo vệ hắn cả. Dù nàng tìm cha mình thì cũng không có cách nào!
Nàng không muốn Diệp Thiên Dật xảy ra chuyện!! Rốt cuộc nên làm thế nào đây!
Kỷ Điệp nhíu mày. Trong tay nàng xuất hiện một tấm lệnh bài.
Nếu thật không ổn, nàng chỉ có thể... Sử dụng sức mạnh của tông môn! Xé rách mặt thì xé rách mặt vậy!
Nàng tuyệt đối sẽ không thua thiệt! Bảo vệ được Diệp Thiên Dật cũng giống như cứu người thừa kế của Tà Thần tông, mà cả chính nàng cũng không muốn hắn gặp chuyện không hay.
Chỉ là...
Nàng chậm rãi cất lệnh bài lại.
Tại sao?
Vì Diệp Thiên Dật là người thừa kế của Tà Thần tông nên hắn có giết đám người này đi nữa thì cũng chỉ cần bày ra thân phận của mình là xong. Thần vương muốn giết Diệp Thiên Dật cũng chẳng dám! Trừ khi hắn giết tất cả mọi người tại đây, nếu không để chuyện này truyền ra ngoài, đón chờ hắn chính là sự trả thù của Tà Thần tông!
Diệp Thiên Dật cũng nhíu mày.
Không đúng.
Không phải do Tử Mẫu Thiên Vẫn đan, là... Lão giả kia hạ độc! Tên lính này chết do lão ta hạ độc!
Ha ——
Diệp Thiên Dật thầm giễu cợt.
Cứ vậy mà muốn giết hắn hử? Cứ như thế rồi cho rằng là hắn làm thật phải không?
"Người đâu!"
Bắc Hạo Nhiên không hề do dự quát một tiếng: "Bắt Diệp Thiên Dật lại cho ta!"
"Tuân lệnh!"
"Bắc Đẩu đế vương, Diệp Thiên Dật giết thiên sư và con trai của bổn đế, xử trí thế nào cũng là chuyện của bổn đế, không cần Bắc Đẩu đế vương bắt hắn! Bốn đế tự mình làm."
Thiên Lâm Thần vương hung ác nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lại hơi cong cong khóe môi.
"Thiên Lâm Thần vương, ngươi đúng là không biết xấu hổ, già đầu còn mất nết, rõ là người của ngươi hạ độc chết hắn lại muốn ụp cái mũ này lên đầu ta. Đường đường một đế vương lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, thật làm cho người trong thiên hạ chê cười."
Diệp Thiên Dật nói.
Tất cả mọi người: ???