Sau đó, Diệp Thiên Dật cười nói: "Vốn dĩ ta còn muốn cho Thiên Lâm Thần vương ngài chút mặt mũi, dù sao ngươi cũng là đế vương, dù sao ở đây cũng có nhiều tiền bối có mặt mũi như vậy. Ta có thể làm như không thấy việc ngươi hãm hại ta, cũng sẽ không nói cho mọi người biết. Thế nhưng giờ đây, nếu như ngươi cũng đã nói như vậy, cũng đã muốn giết ta đến thế rồi, vậy thì ta cũng chẳng cần phải nể mặt ngươi nữa!"
Tất cả mọi người đều nhíu chặt mày.
Hắn lại muốn làm gì nữa?
"Ngươi nói ta không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy ngươi đang hãm hại ta mà ta lại nhục mạ ngươi. Ngươi muốn giết ta, cái này không thành vấn đề, dù sao chính miệng ngươi nói mình là một người hiểu lẽ phải, dù sao ngươi cũng là vua của một nước. Thế nhưng ta có cách khiến tất cả mọi người đang ngồi ở đây biết là ngươi đang hãm hại ta. Xin hỏi Thiên Lâm Thần vương bệ hạ, ngươi dám thả ta ra để ta thử một lần không?"
Diệp Thiên Dật nhìn hắn chằm chằm rồi thản nhiên nói.
Thiên Lâm Thần vương cau mày!
Hả?
Mọi người thầm cứng lưỡi. Dù thế nào đi chăng nữa, Diệp Thiên Dật đã cố chấp đối đầu đến cùng với Thiên Lâm Thần vương, nhưng mọi người cảm thấy hắn ngoại trừ cái thói phách lối một chút ra thì những cái khác cũng không kém lắm. Chỉ là vì hắn cần sống tiếp, chỉ là vì hắn muốn nói lý thôi!
Cái thế giới này đề cao thực lực, giết người có thể không cần lý do, nhưng bản thân Thiên Lâm Thần vương này muốn diễn vai người quang minh lỗi lạc được người trong thiên hạ nể phục, cảm thấy hắn không ỷ lớn hiếp bé không có lòng tự trọng. Cái đó thì trách được ai?
Thiên Lâm Thần vương buông Diệp Thiên Dật ra.
"Được! Ngược lại bản đế muốn xem xem ngươi làm thế nào để chứng minh bản đế đang hãm hại ngươi! Nếu như ngươi không làm được, thì bản đế sẽ giết chết ngươi ở đây ngay lập tức. Cũng hy vọng tất cả mọi người ở đây đều làm chứng!"
Làm sao Thiên Lâm Thần vương lại có thể hoảng loạn được? Chỉ hắn cùng vị cường giả Thần Vương cảnh này biết, bọn họ không nói ra thì làm sao Diệp Thiên Dật tìm được chứng cứ chứ? Độc đã bốc hơi rồi, phần còn dư lại là độc mà hắn hạ người tên lính kia để cứu sống bản thân! Cho dù bây giờ hắn có giải thích điều này thì cũng giải thích không thông đâu!
Sau đó, Diệp Thiên Dật xoay cổ, ánh mắt nhìn ông lão Thần Vương cảnh kia, nói: "Ta thuở nhỏ đã tu hành qua một loại thuật thôi miên. Loại thuật thôi miên này có thể đánh bay toàn bộ lời nói dối, không sót lại chút gì, khiến người ta trả lời bằng tiềm thức của bản thân. Tiếp theo đây, ta sẽ phóng thích thuật thôi miên với Thiên Lâm Thần vương bệ hạ hoặc là vị tiền bối Thần Vương cảnh này. Phần còn lại chờ một lúc chờ một lúc nữa hỏi phát là biết ngay, không biết liệu tiền bối ngươi có dám không?"
Đáy lòng tên Thần Vương cảnh kia khinh thường hừ lạnh một cái.
Thuật thôi miên? Thuật thôi miên cũng mơ mộng hão huyền mà đòi thôi miên hắn? Hắn trông thế nhưng là Thần vương đấy!
"Thử thì thử!"
Ông lão tiến lên một bước!
Diệp Thiên Dật Diệp Thiên Dật cầm ra một chiếc đồng hồ, sau đó nói: "Trước đó ta muốn nói rõ một chút, ta chính là một Lĩnh Vực cảnh. Nếu như thành công, đến lúc đó các vị tuyệt đối đừng nói là một Lĩnh Vực cảnh như ta lại đi khống chế Thần Vương cảnh đấy."
"Điều này đương nhiên rồi. Cứ coi như thứ ngươi phóng ra không phải là thuật thôi miên mà là thuật khống chế, thì Lĩnh Vực cảnh cũng đừng mơ tưởng khống chế được Thần Vương cảnh. Ngươi có thể làm được là được!"
Thiên Lâm Thần vương cười nhạo một tiếng.
Ra vẻ huyền bí!
Khóe miệng Diệp Thiên Dật hơi cong lên!
Chơi với hắn sao? Vậy thì Diệp Thiên Dật hắn sẽ khiến cho ngươi mất hết cái mặt mũi già nua này đi!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Thiên Dật cầm chiếc đồng hồ đó đi đến trước mặt ông lão Thần Vương cảnh.
Bọn họ lo lắng à?
Lo lắng cái vẹo ấy!
Một người là Lĩnh Vực cảnh, một người là Thần Vương cảnh. Thần Vương cảnh dựa vào cái gì mà phải kiêng dè năng lực của Lĩnh Vực cảnh chứ?
"Xin hãy chăm chú nhìn theo chiếc đồng hồ này!"
"Hừ!"
Ông lão kia hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt chăm chú theo dõi. Nhưng nói thật, hắn có chút kiêng dè, dù sao nếu không sai thì Thiên sư Tiên vương cảnh kia đã chết trong tay hắn nên chắc chắn hắn vẫn nên cảnh giác một chút!
Tuy nhiên, hắn trực tiếp phóng linh lực ra để khiến bản thân trở nên tỉnh táo hơn, làm cho thần trí của hắn giữ vững sự minh mẫn trước nay chưa từng có. Dưới tình huống như vậy, sao hắn có thể xảy ra chuyện được đây?
Thiên Lâm Thần vương cũng cảm thấy như vậy, cho nên mới dám để cho Diệp Thiên Dật thử xem!
Lần này, nếu như ngươi không có cách nào tìm được ra chứng cứ thì hắn sẽ không chút do dự giết chết Diệp Thiên Dật! Có lẽ cũng có thể khiến cho đại lục hoàn toàn tin phục. Hắn cũng đã cho người ta một cơ hội sống sót!
Mà Diệp Thiên Dật có thuật thôi miên á? Hắn có cái ‘cớt’ ấy!
Nhưng hắn có một thứ còn bá đạo hơn!
Đấu với hắn ư? Ngươi là Thần Vương cảnh thì đã sao? Ngươi là đế vương thì đã sao? Nếu ban đầu ngươi xám mặt rời đi rồi âm thầm hạ thủ lần nữa chẳng phải là rất tốt sao? Thế thì ngươi sắp phải mất mặt rồi đấy!
Mà thứ này là cái gì?
Thẻ Khống Chế Tuyệt Đối hắn đổi từ thương thành cấp ba!
"Các vị ở phía sau xin hãy giữ yên lặng!" Diệp Thiên Dật giả vờ bí ẩn nói một câu. Sau đó toàn bộ mọi người yên tĩnh lại, theo đó Diệp Thiên Dật lắc lư chiếc đồng hồ đeo tay kia!
Lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt ở trên bàn tay của Diệp Thiên Dật và trên người ông lão Thần Vương cảnh kia.
Bắc Hạo Nhiên suýt chút nữa cười thành tiếng!
Ngươi còn trông chờ vào việc lắc lắc cái thứ đồ chơi này để có thể sống sót à? Có thể thôi miên Thần Vương cảnh à? Ngươi dùng với người bình thường ngược lại còn có thể, nhưng đây là Thần Vương cảnh đấy! Dưới cơn nóng giận của hắn, thành trì cũng biến thành tro bụi!
Sau đó Diệp Thiên Dật âm thầm phóng ra hiệu ứng của Thẻ Khống Chế Tuyệt Đối! Theo đó Diệp Thiên Dật thu hồi đồng hồ đeo tay lại.
"Được rồi!"
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói một câu.