Hai mắt nàng đỏ thế?
Chết tiệt?
Nàng đang quan tâm mình? Hắn cảm thấy mình không tiếp xúc nhiều cùng Bắc Manh Manh lắm, thậm chí còn ít hơn so với Hạ Ngữ Hàn.
“Ta nói này Thất công chúa, không lẽ ngươi đã thích ta rồi?”
Chân Diệp Thiên Dật cọ cọ vào chân của nàng.
Thân thể mềm mại của Bắc Manh Manh bỗng nhiên run lên, sau đó nhanh chóng rút chân trở về!
“Cút đi! Sao có thể chứ!”
Nàng trừng mắt liếc Diệp Thiên Dật một cái.
“Ngươi xem, chính vì sự hung hãn này mà đám con trai của đế quốc này đều sợ ngươi. Còn đối với ta ngươi lại dịu dàng quan tâm như vậy. Đôi mắt vì lo lắng mà đỏ hoe trực rớt nước mắt, ngươi còn nói không thích ta?”
“Ta… Đó là vì ta nghĩ cho bản thân. Ngươi nghĩ đi, ngươi là phò mã của bản công chúa. Nếu như ngươi chết, bản công chúa có phải là sẽ trở thành quả phụ hay không? Đến lúc đó bên ngoài đều đồn đãi bản công chúa là quả phụ……”
Bắc Manh Manh nói nhanh.
“Còn nữa, ngươi không được chạm vào ta!”
Nàng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhún vai.
Thật ra cảm giác được người khác quan tâm rất tốt.
“Được được được, không chạm vào ngươi không chạm vào ngươi được chưa, nhanh nhanh, mang quà cưới ra cho ta xem nào.”
Hai mắt Diệp Thiên Dật tỏa sáng.
“Ta phục ngươi rồi đó!”
Bắc Manh Manh vừa thở phì phì vì tức vừa ném nhẫn không gian cho Diệp Thiên Dật.
“Cho ngươi cho ngươi cho ngươi! Ngươi ôm đống đồ này chôn cùng đi!”
Nàng tức giận nói, sau đó nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp không chờ nổi mở nhẫn không gian ra của Diệp Thiên Dật. Nàng hậm hực ngồi ở một bên không ngừng đá chân, phát điên mất!
Aaaaa!!
“Yên tâm. Ta hiểu trong lòng ngươi đang lo lắng điều gì. Nếu không ngươi cho rằng một người đẹp trai như ta làm sao có thể sống đến bây giờ?”
Diệp Thiên Dật cười, sau đó đổ hết đồ trong nhẫn không gian của Bắc Manh Manh ra!
Bắc Manh Manh liếc mắt nhìn Diệp Thiên Dật một cái.
Được rồi! Nàng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn.
“Phải rồi. Nếu có một ngày ta giết người đó, ngươi sẽ hận ta sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Bắc Manh Manh sững sờ tại chỗ.
Đừng nhìn nàng có chút phổi bò mà, lúc nào cũng vô tư không phiền não mà hiểu lầm, thật ra nàng cũng không phải kẻ ngốc?
Lúc hoàng huynh nàng mới nghe Thiên Lâm Thần vương nói Diệp Thiên Dật là hung thủ giết Thập Tam hoàng tử, hắn không đưa ra bất kì chứng cứ gì đã phái người đi bắt Diệp Thiên Dật. Lúc đó nàng đã hiểu!
Hắn muốn giết Diệp Thiên Dật.
Giữa nàng và Bắc Hạo Nhiên có tình thân không?
Nói thật, người hoàng thất sao có thể có tình cảm sâu đậm gì chứ? Trừ phi là tình huống đặc biệt.
“Ta không biết.”
Bắc Manh Manh lắc đầu.
“Vậy ta biết suy nghĩ của ngươi rồi.”
Bắc Manh Manh nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ngươi……”
Nàng há miệng.
“Cẩu tặc! Ngươi trộm hết đi toàn bộ sao!”
Nàng nhìn Diệp Thiên Dật lén lút đem từng cái từng cái đồ vật giấu sau lưng hắn, nàng liền nhào tới.
Diệp Thiên Dật xấu hổ cười.
Bắc Manh Manh và Diệp Thiên Dật náo loạn một chút rồi thôi. Bởi vì bây giờ nàng không có tâm trạng đùa giỡn.
“Nhân sâm ngàn năm này là của ta, bổ thận.”
Diệp Thiên Dật và bắc Manh Manh chia đồ.
“Dù sao ngươi cũng không dùng đến.”
Bắc Manh Manh hừ một tiếng.
“Nực cười, ta đẹp trai như vậy, chỉ cần ta muốn, mỗi ngày đều có thể dùng.”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười.
“Viên dạ minh châu này hẳn là rất đáng giá, cũng là của ta.”
Bắc Manh Manh trợn trắng mắt nhìn Diệp Thiên Dật. Sau đó ánh mắt nàng dừng ở một quyển sách.
“Cái này hình như là Điệp phi nương nương tặng.”
Bắc Manh Manh tò mò cầm lên xem, sau đó nàng mở ra.
Diệp Thiên Dật cũng tò mò nhìn qua……
Xoát ——
Mặt Bắc Manh Manh lập tức đỏ lên.
“Cái gì vậy? Nàng ấy tặng chúng ta cái gì?”
Diệp Thiên Dật cũng rất tò mò, sau đó thò mặt lại gần!
“Không có gì đâu! Sao ngươi còn nhìn!”
Bắc Manh Manh đẩy mặt Diệp Thiên Dật ra.
Diệp Thiên Dật: “……”
“Này, ngươi đừng đá vào mặt ta!”
Diệp Thiên Dật trợn mắt.
“Không cho xem!”
Bắc Manh Manh giấu chặt quyển sách trong ngực, sau đó liền chạy ra ngoài.
Trong phòng bếp, Bắc Manh Manh lén mở ra!
Đây là một quyển…… Tiểu hoàng thúc(Tiểu thuyết khiêu dâm)!
Bắc Manh Manh vừa đọc qua nội dung liền sợ đến ngây người!
Aaaaaa!! Sao Điệp phi lại tặng nàng cái này!
Quá dung tục!
Sau đó nàng mặt đỏ tim đập chăm chú đọc tiếp!
Miêu tả thật chi tiết, nói đến đủ loại tư thế……
“Ta cũng không dùng đến nha.”
Bắc Manh Manh mặt nhỏ đỏ lên lẩm bẩm một tiếng.
Mà lúc này Diệp Thiên Dật ở bên ngoài bắt đầu cướp đoạt hết thảy đồ vật đáng giá trong đống lễ vật. Hắn lấy toàn bộ thẻ mà Vương gia tặng vào trong nhẫn không gian của mình. Bây giờ cái gì hắn cũng thiếu, chỉ mỗi tiền là không thiếu!
“Đây là……”
Ánh mắt Diệp Thiên Dật chạm phải thứ đồ vật nhìn giống như túi tài liệu kia!
Ký ức của hắn đối với vật này rất sâu đậm. Đây là lễ vật mà hai người một nam một nữ tặng. Người nam đeo mặt nạ còn người nữ đeo khăn che mặt. Nếu so cách ăn mặc của họ với những vị quan to quý tộc tới tham dự thì tương đối bình thường, quần áo của họ giống như những người đang đi du lịch vòng quanh thế giới hơn.
Bởi vì lúc tiếp đãi mọi người chỉ có hai người này đeo khăn che mặt và mặt nạ. Ngay cả Kỷ Điệp hôm đó cũng lộ diện. Thêm vào đó món quà của bọn họ đưa có hình dạng y như tài liệu gì đó cho nên Diệp Thiên Dật tương đối ấn tượng.
Diệp Thiên Dật cầm nó lên rồi mở ra.
“Đây là??”
Diệp Thiên Dật nhíu mày nhìn đồ vật bên trong!
Đồ vật bên trong rất đơn giản: một tờ giấy và một miếng lệnh bài.
“Lệnh bài?”
Lông mày hắn nhíu chặt lại.
Diệp Thiên Dật rất kinh ngạc, sau đó hắn rút lệnh bài từ trong túi ra.
Lệnh bài này làm bằng gỗ quý, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo. Tấm gỗ trước mắt dạng hình thoi, toàn thân màu đen, này cũng không có gì!
Mặt trên lệnh bài có vẽ một đồ án đơn giản, hình dáng cụ thể của đồ án này…… Là hình hai thanh bảo kiếm giao nhau. Nhưng có vẻ không đối xứng vì hình dạng hai thanh kiếm này có chút khác nhau. Phía trên còn phát ra ánh sáng màu tím!
“Lệnh bài thoạt này nhìn cũng không đơn giản.”
Diệp Thiên Dật khẽ cau mày!