"Thế nhưng nếu ngươi đi ra ngoài rồi bị người khác phát hiện thì bổn công chúa nói không rõ được đâu đó. Tối nay không cho phép ngươi đi ra ngoài, để đến tối mai rồi hãy nói! Dù thế nào thì tối nay cũng không được!"
"Nhưng ta cứ muốn là tối nay đấy, tối nay ta đã kìm nén lắm rồi!"
"Vậy... Vậy ta tìm một cô gái cho ngươi, được chưa?"
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Không được, yêu cầu của ta đối với phụ nữ rất cao, kém nhất cũng phải được như ngươi vậy."
Bắc Manh Manh: "..."
"Đậu móe!"
"Ngươi vậy mà cũng nói tục! Ngươi xong đời rồi, ngươi xong đời rồi. Hình tượng của ngươi trong lòng ta không ổn rồi."
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
Bắc Manh Manh: "..."
"Ta đi đây!"
Sau đó, Diệp Thiên Dật đang muốn bỏ đi.
"Nè nè nè!!"
Bắc Manh Manh vội vàng ngăn Diệp Thiên Dật lại.
"Cho, ta cho ngươi còn không được sao!"
Sau đó, Bắc Manh Manh hung hăng đá Diệp Thiên Dật một cái rồi đi vào phòng của mình.
Diệp Thiên Dật lộ ra một nụ cười xấu xa, đi vào theo nàng.
Thơm quá.
Căn phòng của cô gái này toàn mùi thơm thoang thoảng.
Công chúa điêu ngoa Bắc Manh Manh này có chút giống tính cách của cô nàng nóng tính Lôi Vũ m, có điều Diệp Thiên Dật cảm thấy nàng còn không kiên cường bằng Lôi Vũ m.
Ừm, đã vào được căn phòng này rồi.
Căn phòng không lớn, chắc hẳn nàng đã chọn một căn phòng nhỏ nhất. Ngươi nói xem nàng đường đường là công chúa, không phải nên ở phòng lớn sao? Thậm chí còn không lớn bằng căn phòng của Diệp Thiên Dật. Điều này chỉ nói lên một vấn đề, đó là nàng hy vọng không gian của mình có thể nhỏ đi một chút, riêng tư hơn một chút. Điều này thể hiện cho việc nàng không có cảm giác an toàn.
Trong lòng Diệp Thiên Dật đành thở dài một hơi!
"Ngươi ngủ dưới mặt đất."
Bắc Manh Manh ôm một cái chăn ném xuống đất cho Diệp Thiên Dật, mà Diệp Thiên Dật trực tiếp chui vào trong chăn trên giường nàng.
Bắc Manh Manh: "..."
"Aaa!! Bổn công chúa liều mạng với ngươi luôn!"
Bắc Manh Manh nhìn thấy một người đàn ông vậy mà lại dám leo lên giường của mình, đầu tiên là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, sau đó nhào qua đánh nhau quay cuồng với Diệp Thiên Dật.
Mấy thị nữ bên ngoài thấy phòng của công chúa còn sáng đèn, thầm cứng lưỡi.
"Chuyện này... thật kịch liệt, đến rèm cửa sổ cũng rung lắc."
"Quá đáng sợ, quá đáng sợ... thật sự quá đáng sợ."
"..."
Mấy phút sau, hai người thở hổn hển nằm đó, chẳng muốn động đậy dù chỉ là một chút.
"Ngươi nói xem đâu cần phải như vậy chứ, hại ta lại phải tắm lần nữa."
Diệp Thiên Dật lau mồ hôi, sau đó cởi áo ngủ, cứ như vậy đi vào phòng tắm.
Bắc Manh Manh: ???
Hắn... Hắn hắn hắn!! Hắn cứ thế cởi sạch trước mặt mình...
Aaa!! Người này có độc à! Hắn điên rồi sao? Aaa!!
Thật ra Diệp Thiên Dật cảm thấy tuy rằng thời gian quen biết giữa mình và Bắc Manh Manh ngắn ngủi, nhưng quan hệ rất tốt. Tiến độ chinh phục cũng qua được hơn một nửa rồi còn đâu.
"Ngươi là đồ lưu manh!"
Bắc Manh Manh hét lên một tiếng.
Sau đó, nàng ngồi trên giường, cúi đầu suy nghĩ về cuộc đời.
"Này, không có khăn à, cầm cho ta một cái."
Giọng nói của Diệp Thiên Dật truyền đến từ trong phòng tắm.
"Hả…. à à à, có ngay đây."
Bắc Manh Manh cứ như bị quỷ thần xui khiến, cầm một chiếc khăn ném vào cho Diệp Thiên Dật, sau đó nàng ngẩn cả người ra.
Tại sao mình lại phải nghe lời hắn, tại sao mình lại phải lấy khăn cho hắn chứ? Khốn nạn!!
Không được, không được, nàng phải chạy ngay đi, trước khi, mọi chuyện dần tồi tệ hơn!
Chờ đến lúc Diệp Thiên Dật đi ra thì đã không thấy tăm hơi Bắc Manh Manh trong phòng, mà cô nàng này ở đâu vậy? Trong phòng của Diệp Thiên Dật, trong mùi hương nam tính say lòng người, nàng đang nằm lì ở trên giường ngủ say như chết.
Diệp Thiên Dật nằm trên giường của Bắc Manh Manh, đang nói chuyện với Kỷ Điệp và Hạ Ngữ Hàn.
Người đàn ông này đẹp trai lên đúng là phiền phức, chính là vì có đủ loại con gái tìm hắn để trò chuyện.
Hai người này tìm Diệp Thiên Dật chẳng qua chính là để hỏi thăm những chuyện kiểu như xem hắn có sao không, cẩn thận một chút mà thôi!
Kỷ Điệp tương đối yên tâm một chút bởi vì nàng biết bí mật của Diệp Thiên Dật. Chỉ cần nàng tiết lộ bí mật đó ra, hai đại đế quốc này nhất định không dám động vào một sợi tóc của Diệp Thiên Dật, trừ khi là âm thầm hạ thủ!
Hạ Ngữ Hàn lại không biết chuyện này. Cha nàng, Hạ Thiên Hạ, biết chuyện này, nhưng cũng không nói cho cô con gái của mình!
……
Ba ngày cứ như vậy trôi qua. Ba ngày này, quả thật Diệp Thiên Dật chẳng làm gì cả, chỉ ở lại chỗ của Bắc Manh Manh, đủ loại hành động chiếm tiện nghi của nàng, đồng thời cảnh giới cũng tăng lên tới Lĩnh Vực cảnh lục giai.
Thật ra, cảnh giới này của hắn đã được xem là thăng cấp rất nhanh rồi, bởi vì Diệp Thiên Dật thật sự chẳng tu luyện gì cả! Mỗi ngày, những chuyện chết dẫm này gây áp lực cho hắn đến mức hắn không biết nên làm thế nào, ngột ngạt khó thở.
"Diệp Thiên Dật, ba ngày sắp tới rồi. Hoàng huynh của ta đã đồng ý với Thiên Lâm Thần vương là sẽ tra ra manh mối chuyện này trong ba ngày. Dù thế nào, hắn nhất định sẽ bắt ngươi đấy!"
Bắc Manh Manh và Diệp Thiên Dật đang ngồi trên ghế sofa nàng lo lắng nhìn Diệp Thiên Dật.
"Xoa bóp chân giúp ta đi."
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
"Ngươi khốn khiếp!"
Bắc Manh Manh không nhịn được dùng cái chân ngọc ngà lại đạp cho Diệp Thiên Dật một phát!
Mấy ngày nay, không ít lần nàng đã bị Diệp Thiên Dật ức hiếp. Mặc dù không bị chiếm tiện nghi gì cả, nhưng lại giúp hắn đủ các loại như đấm chân, bóp vai, mà nàng đường đường là công chúa đó! Trước giờ đều là người khác hầu hạ nàng, bản thân mình từ lúc nào phải đi hầu hạ người khác rồi? Điều quan trọng là đôi khi nàng cũng không từ chối được!
Kỳ lạ chết đi được, bọn họ rõ ràng là vợ chồng giả,...