Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 769 - Chương 767: Thần Vật Cấp Thánh Đạo Của Diệp Gia

Chương 767: Thần vật cấp Thánh đạo của Diệp gia
Chương 767: Thần vật cấp Thánh đạo của Diệp gia

Hắn vẫn luôn cảm thấy, sự cố của Diệp gia hai mươi năm trước là bởi vì thần vật thiên địa cấp Thánh đạo, cũng là bởi vì sự kiện kia, mới có thể làm cho hắn cảm thấy Diệp gia thật sự có thần vật thiên địa cấp Thánh đạo.

“Bệ hạ, chuyện này người đã hỏi qua nhiều lần rồi, chuyện của anh cả thần cách đây hai mươi năm, thần cũng không biết rốt cuộc là do nguyên nhân gì, thần chỉ biết anh cả của thần là người của Tà Hoàng tông mà thôi. Cũng bởi vì duyên phận của anh cả cho nên Diệp gia chúng thần và Tà Hoàng tông mới có chút quan hệ, mà anh cả của thần vì thân phận này nên có một số kẻ thù mạnh cũng là điều bình thường.”

Diệp Ngạo Vân nói.

“Ừm... ta cũng chỉ hỏi vậy thôi, tiếp tục đi tìm Diệp Thiên Dật đi!”

“Vâng!”

Sao đó Bắc Hạo Nhiên đi ra ngoài.

Diệp Ngạo Vân mắt hơi thất thần.

Diệp gia đương nhiên có thần vật thiên địa cấp Thánh đạo, cũng thật sự là anh cả của hắn mang về. Một thần vật thiên địa cấp Thánh Đạo có thể mang lại những lợi ích thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, toàn bộ Diệp gia chỉ có ba người biết chuyện này, gia chủ Diệp gia Diệp Ngạo Vân, em trai của hắn Diệp Chiến, và còn có Diệp Phong con trai của Diệp Ngạo Vân thôi.

Diệp Ngạo Vân chuẩn bị tìm cơ hội để đưa vật này cho Diệp Phong luyện hóa, nhưng ít nhất hắn phải đạt tới cảnh giới Thiên Đạo đã. Bởi vậy rất cần thể chất tốt của Hạ Ngữ Hàn, trong thời gian ngắn sẽ giúp hắn thăng cấp được tới Thiên Đạo cảnh. Đến lúc đó đem đi luyện hóa, như vậy hắn cũng không phải nơm nớp lo sợ mỗi ngày nữa.

Trước đó, phải giết chết Diệp Chiến, cũng là người biết chuyện này cái đã.

Nhưng có một chuyện hắn cũng không nói dối, đó chính là việc hắn biết Diệp Quân Tà thực sự là người của Tà Hoàng tông, thậm chí không phải là Tà thần tông.

Không có cách nào, Diệp Quân Tà làm sao có thể nói nhiều chuyện như thế cho hắn nghe chứ?

Mà năm đó, thực sự cũng là Diệp Ngạo Vân phát hiện có người muốn đối phó với Diệp Quân Tà, hắn đã cung cấp một số thông tin, hắn không có hứng thú với Diệp Quân Tà, nhưng hắn hứng thú với thần vật thiên địa cấp Thánh Đạo, Diệp Quân Tà mà chết thì vật này chính là của Diệp Ngạo Vân hắn.

“Phải nhanh lên mới được! Trước tiên để Diệp Phong và Hạ Ngữ Hàn tiếp xúc một chút, tranh thủ hôm đám cưới, trực tiếp có được nàng, dùng thời gian ngắn nhất để Diệp Phong có thể thăng lên cấp Thiên Đạo, Bắc Hạo Nhiên đã nghi ngờ rồi, thậm chí đã nhiều lần phái người lẻn vào Diệp gia, không thể kéo dài thêm được nữa.” Mắt của Diệp Ngạo Vân lóe lên tia sáng tàn độc.

Chín ngày cứ như vậy trôi qua, chín ngày này, họ vẫn luôn tìm kiếm Diệp Thiên Dật, nhưng vẫn không thể tìm được. Trong chín ngày này, hai người là Bắc Manh Manh và Hạ Ngữ Hàn cũng không liên lạc với Diệp Thiên Dật, thậm chí họ cũng không biết rốt cuộc thì Diệp Thiên Dật còn sống hay đã chết.

Vào giờ phút này Diệp Thiên Dật mở mắt ra.

“Phù”

Diệp Thiên Dật thở phào một hơi, thư giãn gân cốt một chút.

Lĩnh Vực cảnh cửu giai.

Đừng bao giờ cho rằng Diệp Thiên Dật đang tu luyện, trong chín ngày thăng lên hai cấp dù coi như có thiên phú nghịch thiên cũng không thể làm được, hắn là mượn dùng việc luyện đan, luyện một ít đồ vật cường đại, còn có cả phần lực lượng du thừa sau khi luyện độc của ba gốc thiên địa linh vật Thánh giai.

Đương nhiên, Diệp Thiên Dật cũng không phải luyện hóa, cho dù hắn có thể bách độc bất xâm, nhưng hắn cũng không dám luyện hóa độc vật Thánh Giai đâu.

Diệp Thiên Dật cảm thấy Kỷ Điệp quả thật không hề đơn giản, nàng chỉ mất năm ngày để tìm ba độc vật thiên địa Thánh giai cho Diệp Thiên Dật.

Mà Kỷ Điệp cũng lo lắng ở nơi này xảy ra vấn đề gì, nên nàng cũng xóa luôn Diệp Thiên Dật ra khỏi danh sách bạn bè.

Trong thời gian chín ngày này, nàng đã đến hai lần.

“Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi.”

Diệp Thiên Dật lắc lắc tay.

Bước cuối cùng này là bước then chốt, thậm chí có thể đối phó với lực lượng Tiên Vương cảnh. Cho nên hắn chắc chắn phải hoàn thành.

Ban ngày cứ thể trôi qua.

Thành Bắc Đẩu Thiên rất náo nhiệt, bởi vì sáng mai chính là đám cưới của Hạ Ngữ Hàn và Diệp Phong.

Tại Hạ gia.

Hạ Ngữ Hàn đứng trong sân, vươn tay đón lấy một cánh hoa đào đang rơi xuống.

“Cô chủ”

Một lúc sau, Tiểu Vũ bưng trà đi đến đây.

“Ừ”.

Hạ Ngữ Hàn gật đầu.

“Cô chủ, tám giờ sáng ngày mai chúng ta đã phải xuất phát ra khỏi nhà rồi, mặc váy cưới, thời gian trang điểm cần khoảng tầm ít nhất là hai tiếng.”

“Ừ, ta biết rồi.”

Hạ Ngữ Hàn lại tiếp tục gật đầu.

“Cô chủ có muốn nhìn sơ qua váy cưới một chút không?”

Tiểu Vũ hỏi.

“Không cần đâu.”

Đến cả váy cưới của chính bản thân mình, nàng cũng chưa từng xem qua, vừa nhìn đã biết nàng không mong muốn hôn lễ này diễn ra đến mức nào. Đối với nàng, đây đơn giản chỉ là một nhiệm vụ mà nàng cần phải hoàn thành, giống như một quy trình, không hơn không kém.

“Được…”

Tiểu Vũ cắn môi, rời khỏi. Nàng đi được vài bước lại do dự, dừng chân một chút.

“Cô chủ, thực sự không chấp nhận được thì hay là người hãy đào hôn đi.”

Tiểu Vũ nhìn Hạ Ngữ Hàn nói.

Nàng đi theo Hạ Ngữ Hàn đến nay đã được mười mấy năm rồi, gần như là bọn họ cùng nhau lớn lên, tuy rằng nàng chỉ là người hầu của Hạ Ngữ Hàn, nhưng từ trước đến giờ, Hạ Ngữ Hàn vẫn luôn xem nàng như một người em gái, nàng cũng vậy, nàng cũng xem Hạ Ngữ Hàn như chị gái của mình.

Hạ Ngữ Hàn lắc đầu: “Không cần đâu, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Tiểu Vũ biết rồi ạ.”

Sau đó, nàng quay người rời khỏi.

Hạ Ngữ Hàn ngồi xuống, ngẩn người, mắt nhìn về phía xa xăm.

Từ sớm, nàng đã biết ngày này chắc chắn sẽ đến, nhưng khi ngày này thật sự đến, nàng vẫn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.

Nàng vẫn luôn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình. Nàng khẳng định không muốn. Nhưng mà…

So với hạnh phúc của mình thì cha của nàng vẫn quan trọng hơn, Hạ gia cũng quan trọng hơn.

Hạnh phúc của cuộc đời nàng…

Thực ra nàng cũng không biết phải nói như thế nào?

Sau khi gả qua đó rồi, có thể nàng chỉ ở lại một thời gian rồi sẽ đến Băng Thần điện, cùng lắm là một năm thôi, về sự trong sạch… có lẽ cũng chẳng còn quan trọng gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment