Tần Mạch cười lạnh một tiếng.
Đồ ngớ ngẩn!
Diệp Thiên Dật nhún vai: "Thứ nhất, ta vốn dĩ cũng không coi hoàng thất của đế quốc này ra gì, bao gồm cả Diệp gia của ngươi nữa, đây là điểm thứ nhất nha."
Bắc Hạo Nhiên đôi mắt ngưng tụ.
"Thứ hai, hôn thư này có phải là giả hay không, mời Diệp gia chủ xem qua rồi hãy nói!"
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
Tờ hôn thư này là lấy từ chỗ của Hạ Thiên Hạ, lúc trước hôn thư dược biết làm hai bản, một bản Hạ gia giữ, một bản là Diệp gia giữ, mà bản của Diệp gia từ hai mươi năm trước lúc Diệp Quân Tà rời đi đã đưa cho Hạ Thiên Hạ, Hạ Thiên Hạ một mực giữ cho tới bây giờ, lúc ấy cũng đưa cho Diệp Thiên Dật, cho nên, đây chính là hôn thư thật!
"Ngớ ngẩn! Trừ phi ngươi dám nói ngươi chính là con trai của anh cả ta, Diệp Nhai!"
Diệp Ngạo Vân vừa nói vừa đi về phía Tần Mạch, Tần Mạch đưa hôn thư cho hắn, Diệp Ngạo Vân nhìn thoáng qua, trong nháy mắt, hắn trừng to mắt, thân thể vậy mà hơi phát run.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đám người nhịn không được nhíu mày một cái.
"Vậy làm sao ngươi biết ta không phải?"
Diệp Thiên Dật khóe miệng khẽ cong lên nói.
Hạ Ngữ Hàn trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, nàng nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó cũng vội vàng chạy tới, cầm tờ hôn thư trong tay Diệp Ngạo Vân đọc qua.
Mặc dù từ trước đến giờ nàng cũng chưa được nhìn thấy, nhưng nàng biết mình chỉ cần nhìn qua là có thể biết ngay cái này có phải là hôn thư thật hay không, bởi vì nếu như đây là bản của Diệp gia, vậy thì chắc chắn phải có chữ ký và con dấu của cha mình!
Sau khi nàng nhìn thấy, thân thể mềm mại của nàng nhịn không được run nhè nhẹ... nàng nhìn về phía Diệp Thiên Dật...
Diệp Thiên Dật... Lại chính là con trai của gia chủ Diệp gia đời trước... Diệp Nhai! Diệp Thiên Dật... Lại chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình...
"Cái gì?"
Mấy người Diệp Phong cũng trừng to mắt.
Diệp Thiên Dật nhìn Diệp Ngạo Vân, sau đó hỏi: "Xin hỏi Diệp gia chủ một chút, bản hôn thư là này có phải là chữ của anh trai ngươi không? Nếu như ngươi không thừa nhận, như vậy con dấu này chắc hẳn cũng có biện pháp chứng minh thân phận chứ?"
Diệp Ngạo Vân đứng ở đó...
Là hắn! Bản hôn thư này, thật sự là bản mà năm đó anh trai hắn viết! Năm đó hắn còn ở bên cạnh xem, đây chắc chắn là tờ hôn thư lúc ấy! Cũng tuyệt đối không thể nào là giả được!
Diệp Thiên Dật này, lại thật sự là con trai của anh cả hắn, Diệp Nhai!
Có đánh chết hắn cũng không thể ngờ được!
Sau đó Diệp Ngạo Vân nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
"Hai mươi năm, hai mươi năm rồi, ta vốn tưởng ngươi đã chết, nhưng may mà ông trời có mắt, Nhai nhi đã quay về rồi! Quá tốt rồi! Thật sự quá tốt rồi!"
Diệp Ngạo Vân kích động đi về phía Diệp Thiên Dật, sau đó ôm chầm lấy Diệp Thiên Dật!
Trong lòng Diệp Thiên Dật mỉa mai cười một tiếng.
Diễn đi, ngươi cứ diễn đi!
"Cái gì?!"
Khi một màn này phát sinh trước mặt tất cả mọi người, bọn họ biết, tên Diệp Thiên Dật này, thật sự là con trai của gia chủ Diệp gia đời trước, Diệp Nhai!
Cái này...
Cái này cũng cmn quá cẩu huyết rồi!
Hai mươi năm, sớm không về muộn không về lại quay về đúng vào lúc này!
Diệp Vân nhìn Diệp Thiên Dật.
Định mệnh?
Ngay từ đầu hắn chỉ là tùy tùng của mình, sau đó trở thành phò mã, lại sau đó... Hắn vậy mà thành con trai của gia chủ Diệp gia đời trước, Diệp Nhai, vị hôn phu chính quy của Hạ Ngữ Hàn...
Hạ Ngữ Hàn sợ ngây người.
Tùy tiện chấp nhận lời mời kết bạn của một người lạ trên mạng, người này lại có thể chữa khỏi Băng Thần Hàn thể của nàng, sau đó bọn họ trở thành bạn tốt của nhau, sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, cuối cùng mình không thể không kết hôn, cuối cùng của cuối cùng... Hắn lại còn là Diệp Nhai, vị hôn phu đã biến mất hai mươi năm của nàng...
Tất cả mọi chuyện này, duyên phận này cũng quá kỳ diệu.
Trong chớp mắt này vậy mà trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có...
Tần Mạch nhíu mày nhìn hắn.
Chẳng phải nói vị hôn phu chính quy này của Hạ Ngữ Hàn đã biến mất hai mươi năm rồi sao? Làm sao lại trở về đúng lúc này cơ chứ?
Diệp Ngạo Vân ôm Diệp Thiên Dật, nhưng trong lòng thì các loại cảm xúc lẫn lộn, phẫn nộ, hoảng sợ, khó chịu cực độ.
Lúc này, Diệp Ngạo Vân buông Diệp Thiên Dật ra.
"Vậy cha ngươi cũng quay về rồi sao?"
Hắn hỏi.
Hắn rất lo lắng! Bởi vì hắn sợ phải nhìn thấy Diệp Quân Tà! Tốt nhất là hắn đã chết rồi!
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Không, ta cũng chưa từng gặp hắn!"
Sao Diệp Thiên Dật lại không biết suy nghĩ của hắn chứ, vậy cứ để hắn thấp thỏm lo âu trong lòng đi, nếu không mà nói, không chừng người này sẽ làm ra chuyện gì.
Diệp Ngạo Vân thở phào một hơi nhẹ nhõm!
"Vậy làm thế nào ngươi lại có được tờ hôn thư này?"
Diệp Thiên Dật nói: "Hắn sai người đưa cho ta."
Diệp Ngạo Vân nhướng mày.
Nói thế có nghĩa là, hắn vẫn chưa chết!
Nhưng mà cũng bình thường, lúc đầu hắn đã cảm thấy Diệp Quân Tà vẫn chưa chết, nhưng hắn thậm chí cũng không dám gặp Diệp Thiên Dật, liền chứng minh hắn tạm thời là không có ở đây, vị trí gia chủ của mình cũng không bị uy hiếp gì.
"Hai mươi năm nay..."
Diệp Ngạo Vân còn chưa nói hết, Diệp Thiên Dật đã nói: "Diệp gia chủ, bây giờ càng quan trọng hơn không phải những chuyện hỏi han ân cần này, mà là hôn sự của ta!"
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn về phía Tần Mạch, nói: "Cậu Tần, lần này ta đã có tư cách chưa?"
Bắc Manh Manh chu chu cái miệng nhỏ!
Phò mà của mình lại chính là Diệp Nhai của Diệp gia, lại có hôn ước với Hạ Ngữ Hàn... những chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.
"Nếu là vị hôn phu chính quy của Ngữ Hàn, vậy thì ngươi đương nhiên có tư cách."
Tần Mạch cố gắng nặn ra một nụ cười nói.
"Nhưng mà... Ngươi tới hơi trễ, bởi vì hôn ước với ngươi đã được sửa lại, đổi thành hôn ước của Ngữ Hàn và Diệp Phong, bây giờ lại trở thành hôn ước với ta, cho nên, vô dụng thôi."
Tần Mạch nói.
"Ha ha ha —— "
Diệp Thiên Dật nhịn không được cười ra tiếng.
"Vậy ta muốn hỏi một chút, lúc đầu vì sao phải sửa đổi hôn ước?"
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua Bắc Hạo Nhiên và Diệp gia.