Giờ này khắc này, trên lưng Thiên Hành Hạc, Tần Mạch và Tam trưởng lão Bách Bất Hối đứng ở đó, bay nhanh về phía xa!
Sắc mặt Tần Mạch cực kỳ khó coi!
Hắn là ai? Hắn lại bị nhục nhã như thế ngay trước mặt mọi người, thậm chí hắn còn phải quỳ xuống nhận sai!
Thế nhưng mà... Hắn cũng biết, nếu như hắn không quỳ, cái giá phải trả có thể sẽ lớn như thế nào!
Người khác thật là choáng váng! Hắn có địa vị gì cơ chứ! Cái quỳ này, mặt mũi của hắn cũng mất sạch! Hắn triệt để không thể ngóc đầu lên được nữa rồi, hắn thống hận Diệp Thiên Dật cơ nào! Chắc chắn là không thể ít hơn so với Diệp Phong hận Diệp Thiên Dật!
Điều mà Diệp Phong hận chính là, người phụ nữ của hắn bị cướp mất!
"Thiếu chủ, chuyện này cũng không có cách nào khác, chẳng ai ngờ được ở đây vậy mà lại xuất hiện người có huyết mạch trực hệ của Tà Thần tông, cho dù hắn chỉ là Lĩnh Vực cảnh, nhưng chỉ cần hắn có thể phóng thích ra Tà Thần Chi Lực, thì địa vị của hắn đã rất rõ ràng."
Bách Bất Hối cũng là thở dài một hơi!
"Cho dù hắn là người của Tà Thần tông thì đã sao? Hắn ở chỗ này tứ cố vô thân, dám bắt ta quỳ xuống, ta liền dám khiến hắn phải chết! Tam trưởng lão, tìm cơ hội bắt hắn cho ta! Ta nhất định phải giết chết hắn!"
Đôi mắt Tần Mạch lóe lên tia sáng âm tàn!
"Cái này... Thiếu chủ, Diệp Thiên Dật này nếu là người Tà Thần tông, mà còn là người có huyết mạch trực hệ, chuyện này cũng có nghĩa là, gia chủ đời trước của Diệp gia cũng là người Tà Thần tông, có nhân vật như vậy ở đây, hôm nay Diệp Thiên Dật lại rêu rao như thế, muốn động thủ chỉ sợ rất khó, thậm chí nói không chừng còn có người âm thầm bảo vệ hắn trong bóng tối."
Bách Bất Hối dù sao là thật không dám.
Tần Mạch nắm chặt nắm đấm.
"Không đúng, nếu như hắn là huyết mạch trực hệ của Tà Thần tông, vì sao... Hắn mới chỉ là Lĩnh Vực cảnh?"
Tần Mạch cau mày.
"Cái này..."
Bách Bất Hối cũng không giải thích được!
"Là một trong những huyết mạch có thiên phú mạnh nhất đại lục, hắn bây giờ chí ít cũng phải là Thần Đạo chứ, làm sao lại mới chỉ là Lĩnh Vực? Mà lại, nếu như là người Tà Thần tông, vì sao... Hai mươi lăm năm trước cha của hắn lại phải chạy trốn đến đây thành lập Diệp gia, lại vì sao hai mươi năm trước bỏ lại tất cả để chạy trốn?"
Tần Mạch cau mày suy tư nói.
"Thiếu chủ là hoài nghi, mặc kệ là Diệp Thiên Dật hay là cha của Diệp Thiên Dật, gia chủ trước của Diệp gia, Tà Thần Chi Lực của bọn họ là đoạt của người khác?"
Hai mắt Tần Mạch sáng lên.
"Ngươi cũng thấy thế đúng không?"
"Rất có khả năng! Nếu không, tại sao bọn họ không yên ổn ở lại Chúng Thần Chi Vực mà lại chạy tới đây? Một chỗ có nhiều tài nguyên như vậy không ở vì sao phải chạy tới chỗ này? Hai mươi năm trước vì sao lại phải đào vong? Vả lại..."
Bách Bất Hối có chút trầm tư, nói: "Theo ta được biết, trước đó có người đồn gia chủ trước của Diệp gia là người Tà Hoàng tông, người Tà Hoàng tông làm sao có Tà Thần Chi Lực được? Chỉ sợ thật sự là đoạt xá, nhưng mà... Không có chứng cứ, căn bản cũng không thể nào điều tra ra được!"
"Trở về tìm cha ta, hắn khẳng định có cách, đến lúc đó lại đi hỏi Diệp gia chủ này xem tình hình thế nào!"
...
Một bên khác, Diệp Thiên Dật mặt đỏ bừng vì uống rượu, mà Hạ Ngữ Hàn đã về phòng cưới được chuẩn bị sẵn ngồi đó chờ hắn.
"Chú Hạ, dì."
Diệp Thiên Dật cười nâng chén đi tới trước mặt Hạ Thiên Hạ và mẹ của Hạ Ngữ Hàn.
"Ha ha ha!"
Hạ Thiên Hạ rất vui, mặc dù rất có thể sắp phải đối mặt với nguy hiểm, nhưng mà hắn cảm giác tên nhóc này có thể giải quyết được.
"Nào! Cạn ly!"
Hạ Thiên Hạ cười cụng ly với Diệp Thiên Dật một cái.
Hai người uống một hơi cạn sạch.
"Mặc dù ngươi cũng là phò mã, nhưng chuyện này ta cũng không để ý, chỉ cần sau này ngươi đối xử tốt với Ngữ Hàn là được."
Hạ Thiên Hạ vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên Dật.
"Yên tâm đi, ta khẳng định sẽ đối xử với nàng thật tốt."
Diệp Thiên Dật cười gật gật đầu.
"Ừm... ta cũng không nói mấy lời sáo rỗng nữa, cũng khuya rồi, Ngữ Hàn ở bên kia đã đợi ngươi hai tiếng rồi, trở về đi."
Hạ Thiên Hạ cười nói.
Diệp Thiên Dật; "..."
"Khụ khụ." Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng, sau đó nói: "Vậy, các vị cứ từ từ thưởng thức, ta trở về phòng cưới trước đây!"
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua Kỷ Điệp và Bắc Manh Manh, nháy mắt với các nàng mấy cái, rất vênh váo đắc ý rời đi!
...
"Đậu móe!"
Diệp Phong ở trong phòng của hắn, hắn điên cuồng đấm đá đồ đạc, lúc này hắn như muốn nổ tung!
"Vì sao! Vì sao! Đến cùng là vì sao!"
Diệp Phong đấm lên vách tường một cái!
Lúc này, Diệp Ngạo Vân đi đến.
"Cha!"
Diệp Phong thở phì phò nhìn Diệp Ngạo Vân, hắn tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng lên.
"Nam tử hán đại trượng phu, chút chuyện nhỏ này mà ngươi cũng không tiếp thụ được, về sau làm sao ta yên tâm giao Diệp gia cho ngươi được, tương lai, ngươi làm sao có thể đi đến đỉnh phong cao hơn?"
Diệp Ngạo Vân nhìn Diệp Phong thản nhiên nói.
"Thế nhưng mà, Ngữ Hàn nàng... nếu như nàng bị Tần Mạch mang đi ta còn cam tâm, nhưng tự nhiên nửa đường lại mọc ra một tên Diệp Thiên Dật, hắn lại còn là Diệp Nhai, ta... Ta không cam tâm! Ta thật sự không cam tâm! Chắc chắn sau chuyện này ta sẽ bị người khác chê cười."
Diệp Phong nghiến răng nghiến lợi!
"Không có gì mà không cam lòng, hôn ước này cũng vốn là hôn ước của Hạ Ngữ Hàn và hắn, chỉ là hắn xuất hiện quá trùng hợp mà thôi!"
"Thế nhưng mà cha, vì sao tự nhiên hắn lại xuất hiện vào ngay lúc này cơ chứ?"
Diệp Phong cắn răng nói!
"Đoán chừng là vì Diệp Quân Tà!"
Diệp Ngạo Vân đôi mắt ngưng tụ nói.
"Cha của Diệp Thiên Dật?"
Diệp Ngạo Vân gật gật đầu; "Đúng vậy, thực lực của hắn rất mạnh."
"Vậy vì sao hắn lại..."
"Hai mươi năm trước, kẻ địch của hắn đột kích, hắn không thể không đào vong, Diệp Nhai vừa sinh ra cũng bị mang đi, không biết tung tích, về phần kẻ địch của hắn là ai, nói thật, mặc dù ta đã từng tiếp xúc qua một lần, thậm chí còn cung cấp một chút tin tức của hắn cho bọn họ, nhưng ta xác thực cũng không biết bọn họ là ai, chẳng qua trước mắt xem ra, người anh cả này của ta đoán chừng thật sự là người của Tà Thần tông, nếu không Diệp Thiên Dật này cũng không có khả năng có Tà Thần Chi Lực, nhưng, kẻ địch mà ngay cả người Tà Thần tông đều phải sợ hãi... Ta thực sự cũng không biết là thế lực gì!"