Câu nói này của Diệp Thiên Dật rất có ý đồ, hắn không phải là người theo đuổi Bạch Hàn Tuyết sao? Sao nào? Nghe thấy ta nói như thế có cảm thấy ‘thoải mái’ không?
Lâm Trường Thiên thề rằng nếu bây giờ không phải đang ở trong học viện, hắn ta nhất định sẽ dùng búa đập chết Diệp Thiên Dật.
“Ai da, vợ ta á, cái gì cũng tốt, chỉ có điều nàng không nghe lời cho lắm.” Diệp Thiên Dật thở dài và nói tiếp: “Ta nói là ta mệt rồi, nàng cứ nhất quyết không chịu. Cứ nhất thiết làm ta mệt mỏi chết đi được, không chịu hiểu cho ta chút nào. Haizz, xem ra không phải là yêu ta thực sự rồi. Haizz, thôi không nói nữa.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đấm đấm hông vủa mình và bỏ đi.
Lâm Trường Thiên giận dữ nắm chặt tay thành nắm đấm.
Diệp Thiên Dật đi đến lối đi bên cạnh hút thuốc, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ ra và tìm thấy tên của Mộ Thiên Tuyết.
Không biết tại sao nữa nhưng hắn rất muốn nàng sẽ đến xem mình biểu diễn tiết mục, hắn cảm thấy rằng có thể nàng sẽ bị thu hút và sẽ có ấn tượng càng tốt đẹp hơn về mình. Dù sao đi chăng nữa hắn cũng là một người đàn ông khá đẹp trai, Mộ Thiên Tuyết dù sao cũng là một cô gái mà, vì vậy chắc chắn nàng sẽ bị hắn thu hút chứ nhỉ? Đây là cơ hội hiếm có ngàn năm có một, hắn cần phải nắm chắc lấy cơ hội này.
"Bà xã à, nàng có ở đó không?"
Diệp Thiên Dật gửi một tin nhắn cho nàng.
Mộ Thiên Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, nàng cảm thấy thế giới loài người thật kỳ diệu, cái thứ gọi là TV này có thể chiếu rất nhiều thứ khiến nàng vô cùng thích thú, nhưng có một điều khiến nàng khá phân vân suy nghĩ đó là nàng vừa xem một tập phim, trong đó có hai nhân vật một nam một nữ, bọn họ cũng xưng hộ với nhau là chồng và bà xã, nhưng điều khó hiểu là tại sao bọn họ lại ngủ cùng nhau cơ chứ?
Mộ Thiên Tuyết thực sự không thể nào hiểu được, rõ ràng hai người họ chỉ là bạn bè với nhau thôi mà, sao có thể ngủ cùng nhau được chứ? Hơn nữa, hai người họ đang làm gì dưới tấm chăn kia?
Chuông điện thoại reo lên, Mộ Thiên Tuyết liếc mắt nhìn qua, cô lưu tên của Diệp Thiên Dật trong danh bạ của mình là ông xã, không ... chính xác mà nói, là Diệp Thiên Dật tự viết tên của hắn trong điện thoại của nàng như vậy.
Mộ Thiên Tuyết gửi một vài dấu chấm hỏi trả lời tin nhắn của hắn.
"Tối nay học viện Thiên Thủy sẽ tổ chức một buổi văn nghệ, ta cũng sẽ tham gia biểu diễn một tiết mục. Nàng có muốn đi xem một chút không?”
Mộ Thiên Tuyết lại gửi thêm một vài dấu chấm hỏi nữa.
Tất nhiên, Diệp Thiên Dật hiểu được ý nghĩa của mấy dấu chấm hỏi của cô, nó ngụ ý diễn văn nghệ nghĩa là gì?
"Có nghĩa là có rất nhiều người đến đây biểu diễn, ca hát, nhảy múa, có hàng chục nghìn người tham gia. Vô cùng sôi động và náo nhiệt. Kể từ khi đến thế giới loài người đến nay nàng chưa từng tham gia một sự kiện nào náo nhiệt như thế này cả, có muốn đi giải khuây một chút không?”
"Được. Địa điểm ở đâu vậy?"
Diệp Thiên Dật suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở khán phòng của học viện Thiên Thủy, đến lúc đó nàng chỉ cần đứng ngoài cửa đợi, ta sẽ ra đón nàng.”
"Được."
Sau đó Diệp Thiên Dật cất điện thoại đi.
Ngày hôm đó buổi biểu diễn của Học viện Thiên Thủy chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia biểu diễn và đến xem, vì vậy nó sẽ vô cùng náo nhiệt, cũng bởi vì vậy mà Lý Bác Nhân thật sự rất đau đầu khi nghe tin Diệp Thiên Dật cũng muốn tham gia lần này.
Diệp Thiên Dật sẽ biểu diễn tiết mục gì? Chắc chắn sẽ gây ra một chuyện kinh thiên động địa, chắc chắn không phải là lên diễn thuyết đâu. Sau đó Diệp Thiên Dật đi vào lớp âm nhạc.
…….
Trời rất nhanh đã tối sầm lại rồi, đối với bọn họ mà nói, cả ngày hôm nay luyện tập mệt nhọc như vậy đã là quá đủ.
"Nè, ngươi đang làm cái gì thế?"
Thi Gia Nhất mặc một chiếc váy dài xinh đẹp màu trắng, bước đi trên đôi giày cao gót đến căn phòng mà Diệp Thiên Dật đang ở.
Diệp Thiên Dật đang ngồi trước máy tính và liếc mắt nhìn sang.
Chậc chậc chậc chậc chậc, Thi Gia Nhất này thật sự khá là xinh đẹp, bình thường nàng ấy không hay trang điểm lồng lộn lắm, lần này ăn mặc chải chuốt một chút thôi mà khiến người khác phải trầm trồ ngạc nhiên.
"Ta sao? Ta đang học thuộc bài diễn văn đó."
Diệp Thiên Dật mỉm cười.
Thi Gia Nhất: "..."
"Ê ông anh, ngươi thật sự chỉ định lên đọc diễn văn thôi sao?"
Thật ra là Thi Gia Nhất muốn được xem Diệp Thiên Dật làm trò cười cho thiên hạ thôi, nàng đã nghĩ rằng Diệp Thiên Dật sẽ chọn một bài hát đơn giản nhất để hát, nàng cảm thấy, hắn chỉ cần hát khó nghe một chút thôi đã là quá đủ rồi, đủ khiến hắn mất mặt rồi, nhưng cái tên này lại thật sự ngoan ngoãn ngồi đây học thuộc bài diễn thuyết sao? Thật là có chút cảm thấy không nỡ lòng cho lắm.
"Tên của bài diễn thuyết của ta là “Bảo bối Thi của ta”.
Thời Gia Nhất: "..."
Được rồi, ta không cần cảm thấy có lỗi với hắn thêm nữa.
"Nhanh lên đó, nhớ đưa tiết mục cho ta xem trước để ta còn đăng kí lên trên, chuẩn bị bắt đầu rồi đấy.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa tiết mục của mình cho Thời Gia Nhất.
"Là sao đây?"
Thời Gia Nhất liếc nhìn tên tiết mục của Diệp Thiên Dật.
“Thì là thế chứ sao.” Diệp Thiên Dật nhún nhún vai.
“Được thôi, ta đi sắp xếp thứ tự, sẽ cố gắng hết sức để xếp ngươi ở phía cuối, ngươi chuẩn bị cho kĩ đi nhé.” Nói xong, Thời Gia Nhất bước đi luôn.
Diệp Thiên Dật hút một điếu thuốc, rút USB rồi bước ra ngoài.
Bước vào hành lang, Diệp Thiên Dật nhìn toàn bộ bên ngoài Học viện Thiên Thủy được thắp sáng rực rỡ, và đám đông dày đặc lần lượt tiến vào khán phòng của Học viện Thiên Thủy.
Khán phòng rộng lớn này có sức chứa ít nhất năm mươi nghìn người, mỗi người ngồi theo thứ tự của lớp mình, Diệp Thiên Dật cũng bước vào hậu trường chờ đợi.
Khoảng nửa giờ sau, các học sinh và một số người thân đến xem cơ bản đều đã có mặt đầy đủ trong khán phòng, toàn bộ khán phòng cực kỳ sôi động.
Diệp Thiên Nhi và Bạch Hàn Tuyết cũng bước vào khán phòng với trang phục bình thường, giản dị.
Bởi vì những người khác đã ngồi yên vị tại chỗ mình rồi, những người đi đi lại lại rất ít. Vì thế khi hai người họ vừa bước vào đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Tần Triều ở phía sau nhìn thấy Diệp Thiên Nhi cũng tới đây, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Vậy thì tối nay hắn sẽ có cơ hội để thể hiện sự quyến rũ của mình trước mặt nàng ấy rồi.
"Diệp Thiên Dật cũng biểu diễn tối nay đó."
Lâm Trường Thiên bước tới nói.
"Ồ?"
Tần Triều bật cười.
"Tiết mục của hắn là gì?"
"Hỏi cô Thi thì nàng ấy nói có vẻ như đó là một bài diễn thuyết."
Tần Triều không khỏi bật cười, sau đó liếc nhìn xung quanh, nhìn về phía Diệp Thiên Dật đang nghịch điện thoại trong góc.
"Vậy thì chúng ta chuẩn bị ngồi mà cười vào mặt hắn thôi."
Lâm Trường Thiên cũng nhếch miệng cười chế nhạo.