Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 859 - Chương 857: Bọn Họ Ai Dám Nói Không?

Chương 857: Bọn họ ai dám nói không?
Chương 857: Bọn họ ai dám nói không?

Khoảng một tiếng sau, Hạ Vũ Hàn sắp luyện hóa xong hoàn toàn Vô Thượng Thánh Tâm Liên, hàn khí xung quanh biến mất, khí thế của nàng cũng đang tăng lên nhanh chóng.

Hạ Ngữ Hàn mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra, sau đó nàng mừng rỡ nhìn Diệp Thiên Dật.

Nếu là trước đây, nàng thậm chí không dám luyện hóa thứ này. Vì sao ư?

Bởi vì Băng Thần Hàn Thể của nàng, nàng không thể hấp thụ hàn lực được, sẽ càng nghiêm trọng hơn, nhưng Diệp Thiên Dật đã hóa giải được Băng Thần Hàn Thể của nàng rồi, vậy thì nàng sẽ không sao nữa.

“Nào! Chúng ta hãy luyện hóa Thiên Tâm Băng Tiên Đường nào!” Diệp Thiên Dật nói.

Hạ Ngữ Hàn nhìn Diệp Thiên Dật, nói: “Thiên Tâm Băng Tiên Đường, thôi bỏ đi, nếu lại luyện hóa nữa, có thể sẽ thăng lên cấp Thần Đạo luôn đó. Trong trường hợp không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, sợ rằng khó mà chống đỡ được lôi kiếp của Thần Đạo cảnh.”

Diệp Thiên Dật mỉm cười và đưa cho nàng mấy viên đan dược và một hạt châu.

“Đây là?”

“Tị Lôi Đan, tác dụng của nó là có thể thay ngươi ngăn cản sức mạnh lôi kiếp của Thần Đạo cảnh. Viên châu này là Tị Lôi Châu, nó ít nhất có thể ngăn chặn những lôi kiếp mạnh nhất giáng xuống người ngươi.”

Thứ này đã được Diệp Thiên Dật luyện chế trong ba tháng qua, trong Càn Khôn Thánh Thuật, không chỉ là y thuật mà còn có thuật luyện khí, mà nguyên liệu Diệp Thiên Dật có thể sử dụng là vô hạn, vì vậy hắn có thể tạo ra bất kỳ thứ gì hắn muốn, miễn là hắn có thể làm trong khả năng của mình.

Vốn dĩ trước đây hắn luyện chế thứ này để dùng cho bản thân, nhưng Diệp Thiên Dật phát hiện tạm thời hắn không thể dùng được, trước tiên cứ đưa cho bảo bối của hắn dùng đã.

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Ngữ Hàn sáng lên.

“Cám ơn ngươi.”

“Nếu mà ngươi rảnh để nói lời cảm ơn với ta, còn không bằng ngươi nhanh chóng luyện hóa để thăng cấp Thần Đạo, sau đó trên giường ngoan ngoãn hầu hạ ta.” Diệp Thiên Dật cười xấu xa nhìn nàng.

Khuôn mặt thanh tú của Hạ Ngữ Hàn đỏ lên.

“Nhưng ngươi… không dùng sao?”

“Ta vẫn còn mà.” Diệp Thiên Dật cười nói.

“Ừa.”

Nàng cũng không giả vờ nữa. Sau đó Diệp Thiên Dật lấy Thiên Tâm Băng Tiên Đường ra.

Trong khoảnh khắc Thiên Tâm Băng Tiên Đường xuất hiện, khu vực xung quanh ngay lập tức bị đóng băng, linh lực thiên địa đáng sợ bắn thẳng lên bầu trời.

“Ta sẽ hộ pháp cho ngươi.” Diệp Thiên Dật nói.

“Được!”

Thời gian từ từ trôi qua, trời sáng…

Hai người cứ thế mà ngồi ở đây!

Tuy rằng đây là khu vực ngoại thành, nhưng vẫn luôn có ngươi đi qua đây, cho dù là không có, nơi này cũng đủ để người khác chú ý, vì sao?

Má nó! Tình hình như nào? Ở đây bầu trời quang đãng, cỏ xanh giống như một tấm thảm. Một khu vực rộng lớn bên kia lại hoàn toàn bị đóng băng rồi, cây cối đã bị đóng băng, mà hàn lực đang động đậy trào ra.

Mặt trời vừa ló dạng, ở đây đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Vỗn dĩ họ định đến đây rồi nhưng ở dưới bầu trời trong sáng đó lại xuất hiện lôi vân dày đặc.

Là lôi vân xuất hiện là vì Hạ Ngữ Hàn chuẩn bị thăng cấp lên Thần Đạo cảnh.

Nhờ có đồ vật mà Diệp Thiên Dật đưa cho, Hạ Ngữ Hàn đã chống đỡ được bốn mươi lăm đạo thiên lôi màu tím.

Mạnh nhất là bốn mươi chín đạo thiên lôi màu tím, Hạ Ngữ Hàn thuận theo đó mà càng lúc càng nghịch thiên, càng nhận được sự chú ý của Đạo Trời. Thậm chí trong tương lai nàng có thể sẽ dẫn đến bốn mươi chín đạo thiên lôi màu tím.

Khí thế kinh người trên người Hạ Ngữ Hàn bộc phát ra, sau đó nàng thăng cấp thành công.

Hạ Ngữ Hàn biết bản thân mình nhất định sẽ thăng cấp, chỉ là vấn đề thời gian, vốn dĩ nàng dự tính đi đến Băng Thần cung rồi mới thăng cấp, vậy mà bây giờ nàng đã thăng cấp rồi, thật sự rất vui mừng.

“Đi, đi, đi.”

“Đi đâu?”

Hạ Ngữ Hàn bị Diệp Thiên Dật kéo đi.

“Đi ngủ.”

Hạ Ngữ Hàn: ???

Sau đó, Hạ Ngữ Hàn bị tên lưu manh Diệp Thiên Dật làm một lần giữa thanh thiên bạch nhật. Đến trưa, Diệp Thiên Dật mới vỗ chiếc mông vừa nảy vừa đẹp của Hạ Ngữ Hàn một cái rồi nghỉ ngơi, cùng nàng ăn đồ ăn đã mua sẵn.

Hạ Ngữ Hàn cũng biết rằng mấy ngày nữa nàng và Diệp Thiên Dật sẽ phải xa nhau, thành thực mà nói, nàng thật sự không nỡ.

Nhưng nàng biết rằng, bọn họ đều có con đường riêng để đi, bọn họ cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

May mắn thay, họ có thể thường xuyên nói chuyện được với nhau qua bằng video call.

“Đi thôi, ta đến hoàng cung đây.” Diệp Thiên Dật nhìn Hạ Ngữ Hàn vừa tắm rửa xong rồi nói.

Thật là đẹp!

“Ừa.”

Sau khi hai người đi rồi, Diệp Thiên Dật đi đến hoàng cung.

Vốn dĩ Diệp Thiên Dật còn muốn ở lại với Hạ Ngữ Hàn thêm một lúc nữa, nhưng mà Bắc Manh Manh gửi cho hắn quá nhiều tin nhắn, sắp nổ tung cái hộp thư luôn rồi.

Bắc Manh Manh ngồi ở phòng khách, điên cuồng đấm cái gối ôm trong lòng.

Tên khốn Diệp Thiên Dật! Sau khi bạch bạch với nàng rồi thì không thèm gặp lại nàng nữa. Khốn nạn khốn nạn khốn nạn!

Bắc Manh Manh tức sắp chết luôn rồi!

Ngươi nói ngươi an toàn rồi, nàng cũng nhìn thấy được, nhưng ngươi chẳng nhẽ không gửi được cho ta dù chỉ một tin nhắn sao?

“Ai làm cho Thất công chúa thân yêu của ta tức giận thế này?”

Một giọng nói xấu xa truyền đến, Bắc Manh Manh quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy Diệp Thiên Dật bước vào.

Phản ứng đầu tiên của nàng là hạnh phúc, sau đó… nàng kiêu ngạo hừ một tiếng, bĩu môi.

“Ngươi là một tên khốn.”

“Tên khốn nào cơ.” Diệp Thiên Dật bước tới và ôm nàng vào lòng.

Bắc Manh Manh chu cái miệng nhỏ ra.

“Hừ!”

“Được rồi, được rồi. Ngoan.”

Diệp Thiên Dật hôn má nàng một cái.

“Hừ.”

Bắc Manh Manh ghét bỏ lau mặt.

Sau mấy giây, nàng nhìn Diệp Thiên Dật rồi nói: “Khi nào ngươi rời đi vậy?”

Nàng cũng không phải là kẻ ngốc, nàng biết Diệp Thiên Dật tất nhiên sẽ không ở lại thành Bắc Đẩu Thiên. Mặc kệ Nhất Kiếm Vạn Cổ tìm hắn sau đó hai người nói chuyện gì với nhau, nhưng nàng biết hắn nhất định sẽ rời đi.

“Mấy ngày nữa thôi.” Diệp Thiên Dật nói.

“Ờ.”

Bắc Manh Manh phồng cái miệng nhỏ.

“Sao nào? Không nỡ xa ta à.”

Diệp Thiên Dật cười.

“Thèm vào, cút đi!”

Bắc Manh Manh khinh thường đảo mắt.

Lúc Diệp Thiên Dật nhìn thấy nàng, Diệp Thiên Dật đã biết được một điều, hắn không thể động đến Đế quốc Bắc Đẩu được.

Nhưng Diệp Thiên Dật nhất định sẽ giết Bắc Hạo Nhiên! Một người muốn giết hắn, Diệp Thiên Giật còn để lại làm gì? Giữ lại chỉ có thể gây ra tai họa, thậm chí có thể dùng Bắc Manh Manh để đe dọa hắn.

Chỉ là Diệp Thiên Dật không thể nói cho Bắc Manh Manh là mình sẽ tự giết hắn, ngay cả khi trong lòng Bắc Manh Manh hiểu rõ.

Về phần đế quốc, Diệp Thiên Dật tính đưa Đế quốc Thiên Lâm cho Kỷ Điệp. Đến lúc đó thì để Bắc Manh Manh đi cùng với Kỷ Điệp, Đế quốc Bắc Đẩu này, Diệp Thiên Dật cũng lười quan tâm.

“Manh Manh.”

“Gì?”

Bắc Manh Manh nhìn Diệp Thiên Dật.

“Đến lúc đó ngươi có dự tính gì không?” Diệp Thiên Dật hỏi.

“Ta ư…”

Bắc Manh Manh suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể ở lại Đế quốc, có thể đi đến học viện nào đó, với thiên phú của ta, đến Bát Hoang cũng không có vấn đề gì, cụ thể thì ta cũng không biết.”

“Hay là ngươi đi cùng Kỷ Điệp?”

“Cũng được, chỉ là cùng nàng đi đâu?” Bắc Manh Manh hỏi.

Kỷ Điệp… Mặc dù Diệp Thiên Dật không biết nhiều về nàng, nhưng Diệp Thiên Dật dám khẳng định bối cảnh của nàng không nhỏ, ít nhất lớn hơn đế quốc này.

“Tới Đế quốc Thiên Lâm.”

“Gì?”

Diệp Thiên Dật nói: “Ta tính đưa Đế quốc Thiên Lâm cho Kỷ Điệp, để nàng làm Nữ hoàng, đến lúc đó ngươi ở cùng nàng, những việc khác cứ để Kỷ Điệp thu xếp.

Bắc Manh Manh: “…”

Trời ạ!

Mấy chuyện như thế này mà người này có thể nói một cách qua loa hời hợt như vậy sao?

“Ngươi sẽ không gặp nguy hiểm đâu đúng không?”

Bắc Manh Manh hỏi.

Diệp Thiên Dật cười nói: “Đùa à? Bây giờ ta qua đó ai dám nói không với ta chứ?”

Bình Luận (0)
Comment