"Ranh con, ngươi đang tự tìm đến cái chết!"
"Khụ khụ ——" Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng, sau đó nói: "Quả thật không có, ta... chỉ là do quen biết nàng, là bạn tốt của nàng nên ta mới muốn đi cùng nàng đến thành Tinh Hải Thiên để cứu mạng nàng!"
"Được lắm! Được lắm! Thế thì ngươi sẽ phải chết chắc! Vậy mà lại dám trêu chọc ta!" Đôi mắt của tiên sư lóe lên tia nguy hiểm!
"Thế nhưng, ta có thể giúp ngươi lên cấp Thần Tôn cảnh, đồng thời... chữa trị hoàn toàn ám tật trong cơ thể ngươi! Chuyện này... bản chất không phải tốt hơn nhiều so với một món bảo vật ngay cả hiệu quả gì cũng không biết sao?"
Diệp Thiên Dật nói.
Khí lực trong tay tiên sư hơi nhẹ đi một chút.
"Ngươi... làm sao biết trong cơ thể ta có ám tật?"
Ám ật này đã có từ rất rất nhiều năm rồi. Thật ra thiên phú của hắn không kém, dựa theo lẽ thường, lúc này có thể đã là Thần Hoàng cảnh rồi, thậm chí là cảnh giới cao hơn. Bằng không ở năm đó, hắn cũng không thể nắm giữ vị trí thứ năm của trận chiến chư thiên!
Hắn cũng biết mình nhất định có thể trở thành một người trên Thần Hoàng cảnh, không dám nói đến Chúng Thần Chi Vực, nhưng tất nhiên hắn tương đối đỉnh cấp ở Bát Hoang!
Mà bây giờ, hắn vỏn vẹn chỉ là Thần Hư cảnh, đó là bởi vì từ mấy trăm năm trước, hắn đối chiến với một con yêu thú thuộc tính băng cực mạnh. Tuy rằng cuối cùng đánh chết được con yêu thú kia, nhưng hàn độc của yêu thú vẫn luôn ở trong cơ thể hắn!
Hắn tinh thông y thuật, thế nhưng hắn phát hiện ra rằng y thuật của hắn lại không có cách nào chữa trị hàn độc này. Hắn đã tìm mấy vị có y thuật đã biết ngang sức ngang tài với hắn và thậm chí là trên hắn, nhưng bọn họ cũng không có cách nào!
Ngươi tinh thông y thuật như hắn hiểu rõ, hàn độc này làm sao có thể vừa nhìn đã thấy được, mà thằng ranh con này...
Hắn chưa bao giờ tiết lộ ra rằng hắn đến đế quốc Tinh Hải này rồi tiếp cận đế vương là vì hắn biết được trong hoàng thất có một cây thiên địa linh vật thuộc tính hỏa cấp Thần tôn. Hắn nghĩ nếu như có cơ hội tiếp cận và có được, thì có lẽ sẽ có cách giải hàn độc của hắn!
Cấp Thần Tôn ở trên cấp Thần Hư! Đương nhiên chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Cực kỳ quý giá, đáng sợ và hiếm hoi!
Diệp Thiên Dật cười, nói: "Bởi vì ta biết y thuật, hơn nữa, y thuật nhất định là cao siêu hơn tiền bối. Ta còn biết rằng ám tật này của tiền bối là một loại hàn độc, nếu như không sai, có lẽ là hàn độc mà hai con Băng Tuyết Hoàng để lại. Hơn nữa, chắc là độc đã ở trong cơ thể của tiền bối hơn ba trăm năm, cảnh giới của tiền bối cũng vỏn vẹn chỉ là Thần Hư cảnh, từ lúc lên cấp đến nay, vẫn luôn giữ nguyên ở Thần Hư cảnh thập giai mà không cách nào tịnh tiến được!"
Hoàn toàn không sai chút nào!!
Thằng ranh con này!
Bước chân đạp lên hư không của hắn dừng lại.
"Có thật là ngươi có cách không?"
Tuy rằng có chút khó tin, nhưng chuyện này chỉ có hắn và mấy ông bạn lâu năm của hắn biết được, thế nào lại có thể truyền đến tai Diệp Thiên Dật?
Diệp Thiên Dật cười ra tiếng.
"Có cách, hơn nữa, cái giá phải trả không cần quá lớn, đồng thời khá dễ thực hiện!"
"Nói khoác mà không biết ngượng! Ta thấy ngươi chính là đang mạnh miệng, vì để sống sót mà cũng không biết bản thân mình nói gì nữa rồi à!"
Lý Bách Sơn khí thế dâng trào.
Diệp Thiên Dật cười, nói: "Mỗi lần thôi thúc linh lực, hàn độc của ngươi sẽ bộc phát, thẩm thấu đến từng ngóc ngách của kinh mạch. Sau mỗi một lần chiến đấu, ngươi đều sẽ giống như một người băng, mà tình huống này sẽ làm cho sức chịu đựng trong chiến đấu của ngươi suy giảm cực kỳ. Nếu như gặp phải đối thủ có độ chênh lệch cảnh giới với ngươi không lớn, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!"
Con ngươi của Lý Bách Sơn co lại!
"Đồng thời, mỗi lần vào ngày tuyết rơi, trong cơ thể của ngươi đều sẽ bộc phát hàn độc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao ngươi lại đến đế quốc này nhỉ? Bởi vì đế quốc này không có ngày tuyết rơi nào!"
Diệp Thiên Dật nói.
"Ngươi!!"
Lý Bách Sơn đã thấy khiếp sợ rồi!
"Thực sự không tin được rằng bây giờ ta có thể thể hiện tài năng. Tiền bối là một y sư rất mạnh, nên tiền bối hẳn là có thể nhận biết được là có thể làm được hay không!"
"Được!"
Theo đó, Lý Bách Sơn đưa Diệp Thiên Dật hạ xuống một rừng cây không người!
"Ranh con, ta khuyên ngươi đừng có ý đồ xấu gì, ta có thể ngay lập tức nhận ra được, đồng thời ngươi sẽ chết rất nhục nhã!"
Lý Bách Sơn lạnh lùng nói.
"Yên tâm, ta chỉ cần thi triển mấy châm là được!"
Sau mười phút, Diệp Thiên Dật vỗ một cái lên lưng Lý Bách Sơn. Châm bay ra ngoài, xuyên qua mặt đất, mà nơi châm bạc bắn vào bị đóng băng lại trong nháy mắt!
Lý Bách Sơn mở mắt ra, lộ vẻ giật mình!
Không nói đến việc hàn độc đã được chữa khỏi hay chưa, nhưng hắn có thể cảm nhận được cường độ hàn độc đã nhỏ đi ít nhất là một phần mười!
"Ranh con nhà ngươi!"
Hắn đứng dậy, nhìn Diệp Thiên Dật trong kinh ngạc.
Y thuật của nhãi ranh này lại cao như thế sao? Vỏn vẹn chỉ dựa vào mấy cây châm liền có hiệu quả như vậy... hay là, hắn may mắn biết được làm thế nào để chữa khỏi hàn độc này?
"Bây giờ tiền bối đã tin chưa?"
"Muốn thế nào mới có thể hoàn toàn chữa khỏi?" Lý Bách Sơn hỏi.
"Đơn giản thôi, ta châm cứu liên tục trong vòng một tuần là được! Giữa thời gian đó, ta cần một vài linh vật thiên địa, sẽ không vượt qua cấp Thánh Đạo!" Diệp Thiên Dật nói.
"Ngươi cần ta làm gì? Có thể thả nàng ra, mặc dù làm thế thì ta cũng sẽ phải cao chạy xa bay. Có điều có thể chữa khỏi hàn độc của ta thì điều này chẳng tính là gì. Ta đến đây cũng chính là để tìm kiếm cơ hội chữa trị hàn độc." Lý Bách Sơn nói.
Diệp Thiên Dật cười, nói: "Không không không, không phải là thả nàng ra!"
"Hả? Không phải là muốn bảo vệ mạng sống của nàng sao?"
Lý Bách Sơn khó hiểu.
Diệp Thiên Dật nói: "Ta càng cần biết tên thiên sư vô duyên vô cớ muốn hại ta kia là người nào, hơn nữa là giết chết hắn."
"Loại chuyện nhỏ này giao cho ta là được rồi!"