Dịch: Cỏ Dại Team
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Nhã Nhi và Hàn Nhụy cùng lúc nhìn sang.
"Hắn lại tìm ngươi này."
Hàn Nhụy nói một câu.
Sau đó, Hàn Nhã Nhi bấm mở khung trò chuyện.
"Chị gái, chị gái ơi, bây giờ ta đang trên đường đi thành Thánh Tâm Thiên, đến rồi chúng ta hẹn hò được không? Lần trước ngươi nói cái gì mà quán cà phê đó đúng không? Ta đến đó chờ ngươi nha."
Nàng liếc mắt nhìn Hàn Nhuỵ, Hàn Nhuỵ vội vàng ho khan một tiếng.
"Khụ khụ, hắn... hình như hắn không gia nhập m Nguyệt tông thì phải."
Nàng vội vàng chuyển chủ đề.
"Ngươi tự giải quyết phiền phức mà ngươi rước đến đi."
Hàn Nhã Nhi thản nhiên nói.
"Đừng mà, chị à, ngài nghĩ đi, đây là cơ hội tốt đó."
"Hả?"
Hàn Nhã Nhi nhìn nàng một cái, cây bút đang viết gì đó trong tay ngừng lại.
"Chị, vừa hay bây giờ hắn đến rồi, hơn nữa, trông hắn cũng có vẻ rất đẹp trai. Ngươi cứ qua gặp hắn một lần. Sau đó ta sẽ nói cho Ứng đại ca là chị gái đại nhân ngươi đã kết thân cùng người khác rồi."
Chân mày Hàn Nhã Nhi nhíu lại.
"Chị gái đại nhân ngươi nghĩ xem, Ứng đại ca đã chờ đợi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi quả thật nên làm chút gì đó. Dù cho có là lời nói dối thiện ý thì đó cũng là tốt cho hắn. Nhân dịp cơ hội này, diễn một màn kịch, ta phối hợp với ngươi nói chuyện với hắn."
Hàn Nhã Nhi do dự.
"Thế nhưng..."
Nàng buông bút xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Hàn Nhuỵ.
Quả thật có lý! Quả thật nàng không thể khiến Ứng Tiếu Thiên lại phí phạm thời gian trên người nàng nữa.
Dường như đây cũng là một cơ hội!
"Thôi... Ta đường đường là đế vương, nếu ra ngoài thì cũng không tốt lắm."
"Nhưng không ai biết thân phận của ngươi cơ mà. Hơn nữa, cũng chỉ qua đó uống ly cà phê rồi trò chuyện với hắn một lúc thôi, chỉ cần làm cho Ứng đại ca xem thôi, còn nếu thực sự không được thì ngươi cũng có thể dịch dung mà."
"Hả... dịch dung... Vậy ta có thể dịch dung nhan để trở nên xấu xí hơn một chút, nếu như vậy sẽ không thu hút sự chú ý và phiền phức."
Ngược lại, đây là một ý kiến hay.
"Cũng có thể đó, đến lúc đó ta đi nói với Ứng đại va là ngươi đã đi gặp mặt người mà ngươi thích rồi, để hắn nhìn thấy là được!"
"Vậy phải giải thích như thế nào về việc ta dịch dung đây?"
Hàn Nhã Nhi kiên cường mạnh mẽ, các mặt khác thông minh thì đã đành, nhưng nàng chính là cô ngốc trong chuyện tình cảm!
"Cái này thì cứ giao cho em gái thông minh, thông minh nhất của ngài là được!"
Hàn Nhuỵ cười, nói.
"Được, nhưng nếu lộ ra sơ hở là ta lôi ngươi ra hỏi tội đấy."
"Có lộ ra sơ hở thì cũng là lỗi của bản thân ngươi chứ." Hàn Nhuỵ hừ một tiếng, sau đó lại nhét kẹo mút vào miệng.
Hàn Nhã Nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy quả thật là được đấy!
"Rất đẹp trai đúng không?"
Hàn Nhã Nhi hỏi.
Nàng cảm thấy phải hẹn gặp một người đàn ông rất đẹp trai thì mới có thể khiến Ứng Tiếu Thiên tin được.
"Chắc chắn rồi, tuy rằng ảnh chân dung của hắn, chưa hoàn chỉnh, nhưng tuyệt đối là rất đẹp trai."
"Ừ, ngươi sắp xếp đi."
"Hì hì..."
Sau đó Hàn Nhuỵ cầm đồng hồ công năng lên gửi một tin nhắn cho Diệp Thiên Dật.
"Anh đẹp trai ơi, khi nào thì ngươi tới nhỉ?"
Diệp Thiên Dật đang ngồi ở trên máy bay.
Hắn sắp làm gì?
Đi gặp nàng đó, dù có là bán hàng đa cấp hay làm gì đi nữa thì Diệp Thiên Dật cũng không sợ, nhân tiện hiểu thêm về thành Thánh Tâm Thiên luôn, hơn nữa,...
Diệp Thiên Dật có một ý đồ xấu.
"Tối mai sẽ đến nơi."
"Thế tối mai gặp nhau ở quán cà phê tình nhân tại trung tâm thành Thánh Tâm Thiên nha, bàn số chín, người ta chờ ngươi đó, chụt chụt nè!"
Diệp Thiên Dật; "..."
"Mịa nhà nó! Đến thật à? Hơn nữa còn là một nơi công cộng, vậy chắc cũng không phải là mấy cô xấu xí rồi, đoán chừng dám xuất hiện ở những nơi như vậy chắc cũng không xấu lắm!"
Diệp Thiên Dật có chút cân nhắc.
"Nhất định ta sẽ đến!"
Hàn Nhã Nhi nhìn vào lịch sử trò chuyện của bọn họ, nhíu mày.
"Ngươi trò chuyện quá mập mờ."
Nàng nói.
"Chị gái đại nhân à, cứ phải như vậy, về sau ta sẽ tiếp tục nói chuyện với hắn, dùng giọng tương đối giống giọng của ngươi. Những đoạn nói chuyện trước kia ta đã xóa rồi, đến lúc đó cho Ứng đại ca đọc thì hắn không muốn tin cũng phải tin thôi." Hàn Nhuỵ lộ ra dáng vẻ tươi cười.
"Được rồi!"
...
Một ngày sau, Diệp Thiên Dật đáp xuống sân bay của thành Thánh Tâm Thiên, hạ cánh xuống đất đã là năm giờ chiều, mà bọn họ hẹn nhau lúc sáu giờ.
"Đây chính là chủ thành của đế quốc Thánh Tâm mạnh nhất trong năm đế quốc ở Bát Hoang sao?"
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn lên, đậu móe, từng tòa nhà cao tầng trôi nổi trên trời là tình huống gì vậy? Cũng quá khoa trương rồi đấy nhỉ?
"Anh gì ơi, anh gì ơi, xin hỏi ta có thể xin số QQ của ngươi không?"
Ở phía sau, một cô gái đi cùng chuyến bay với Diệp Thiên Dật ngượng ngùng chạy tới sau lưng Diệp Thiên Dật, vỗ nhẹ vào vai của Diệp Thiên Dật, hỏi.
Ở sau lưng nàng còn có một chị gái xinh đẹp, lúc đó ở trên máy bay các nàng nhìn thấy Diệp Thiên Dật khi hắn đi ngang qua người các nàng để lấy suất ăn. Nhìn thoáng qua một cái, ôi chao, quả thật là đẹp trai muốn xỉu! Nhất định phải bắt chuyện! Nhất định phải xin số QQ.
Diệp Thiên Dật quay đầu liếc mắt nhìn nàng.
Phụt --
Cô em kia trực tiếp phụt ra.
"Quấy... Quấy rầy rồi."
Nàng vội vàng chạy đi, kéo bạn thân của mình cứ thế chuồn mất.
"Xấu chết đi được."
Hai cô gái né sang một bên xì xào bàn tán.
"Thế nhưng, vừa rồi ở trên máy bay ta thấy hắn thật sự rất đẹp trai mà. Bây giờ sao lại xấu như vậy, chẳng lẽ là nhìn nhầm rồi?'
"Chắc chắn là nhìn nhầm rồi! Woaaaa! Quá xấu quá xấu!"
Các nàng vội vàng chạy đi.
Không sai, Diệp Thiên Dật đã dịch dung!
Có trời mới biết cô gái kia là người như thế nào. Tốt nhất là nên dịch dung một chút, biến thành xấu một chút, ừ... bơ phệch! Cho nàng cảm nhận một chút xã hội hiểm ác, còn biến ảo thành thật à? Để xem sau này ngươi còn dám biến ảo thành thật nữa không!
Mà cách dịch dung của Diệp Thiên Dật đến cường giả đỉnh cấp cũng rất khó nhìn thấu!