Không sai, người đăng bài viết kia chính là hắn!
Nhưng mà không có ai biết là hắn đăng, những người của đảo Thánh Tâm thứ nhất cũng không có ai biết là hắn đăng.
Vì sao muốn đăng một bài viết như vậy?
Mặc kệ là thật hay giả, dù sao không có ai biết là hắn đăng, lại có thể gây nên công phẫn, khiến những người kia bất mãn với Diệp Thiên Dật, kể từ đó, nếu mình đánh bại hắn, thì thứ hắn lấy được không chỉ đơn thuần là đánh bại hắn, còn có càng nhiều người ủng hộ, kính ngưỡng, một loại hiệu quả chính diện!
Nhưng mà...
Diệp Thiên Dật, vậy mà lại nói hắn là đồ đần, ếch ngồi dáy giếng...
Hắn biết là mình đăng sao? Không thể nào!
"Ha ha ha, Diệp sư đệ, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy ta tạm thời tin tưởng ngươi là Thiên Đạo cảnh, ngươi xác thực rất nghịch thiên, chỉ có điều, ta là Tiên Vương cảnh nhất giai, Tiên Vương cảnh và Thiên Đạo cảnh ở giữa chênh lệch ba đại cảnh giới, ngươi, xác định còn muốn đánh sao?"
Diệp Thiên Dật lại lắc đầu: "Không không không, sư huynh đừng nói sang chuyện khác, ta đang hỏi ngươi cơ mà, ngươi thấy người đăng bài viết kia có phải là đồ đần hay không?"
Tiêu Vân: "..."
Bà ‘lội’ mày!
Người này có độc có phải không?
Những người phía dưới cũng thật đều bất đắc dĩ!
"Phốc phốc —— "
Hàn Nhụy mang theo Hàn Nhã Nhi đi tới học viện Thánh Tâm Thiên, ở phía dưới vừa vặn thấy được lớn một màn này trên màn hình, sau đó Hàn Nhụy thực tình là nhịn không được cười ra tiếng.
Diệp Thiên Dật này, miệng thật là tiện.
Mặc dù Hàn Nhã Nhi đã dịch dung, nhưng khí chất kia đứng ở chỗ này thực tình có chút vô địch, nàng khẽ vuốt cằm nhìn Diệp Thiên Dật bên trong Kính Tượng.
Quả nhiên như Hàn Nhụy nói, người này quả thật có chút nghịch thiên! Chỉ mình tướng mạo này đã nhìn ra được, người này bất phàm! Nhân trung chi long, mà lại cộng thêm chiến tích hắn Thiên Đạo cảnh nhị giai đánh bại Thánh Đạo thập giai, thậm chí hắn còn không bị thương tích gì quá nặng, ngày hôm sau đã nguyên vẹn đứng ở đảo Thánh Tâm thứ nhất khiêu chiến Tiên Vương cảnh, hắn xác thực rất nghịch thiên!
Có lẽ, học viện Thánh Tâm Thiên sẽ quật khởi bởi vì hắn cũng nên?
"Chị đại, thế nào? Đẹp trai nhỉ?"
Hàn Nhụy cười hỏi.
"Là rất được!"
"Nếu Ứng đại ca mà biết hắn đẹp trai như vậy, đoán chừng sẽ ghen thật rồi."
Hàn Nhụy nói.
Tối thiểu cũng khiến nàng cải thiện được một chút ấn tượng đối Diệp Thiên Dật, nhưng mà có sao nói vậy, ấn tượng của nàng đối Diệp Thiên Dật thực tình là rất rất tệ, nói năng hàm hồ, lưu manh, còn gọi nàng là con gái nữa chứ... Mặc dù đây là em gái mình giở trò quỷ...
"Đi lên không?"
"Ở đây tiện hơn."
Hàn Nhã Nhi nói.
"Cũng được."
Một bên khác, Tiêu Vân chật vật nặn ra một nụ cười, nói: "Diệp sư đệ lời này có phải có chút quá rồi không? Người đăng bài viết cũng nói chỉ nói đó là suy đoán của hắn mà thôi! Mà ngươi nói như vậy, đúng là có chút không có tố chất."
Diệp Thiên Dật cười nói: "Đúng vậy, ta đúng là người không có tố chất, nếu không cũng không thích mắng chửi người đúng không nào? Nhưng mà ta nhìn thấy cái bài đăng kia chính là rất muốn mắng hắn, cái thứ đần thúi! Đúng không? Sư huynh??"
Diệp Thiên Dật cười nói.
Tiêu Vân: "..."
Móe!
Hàn Nhã Nhi nhíu chặt mày!
Được rồi, ấn tượng lại càng kém!
Lưu manh, vô sỉ, bây giờ lại càng thêm khoản rất giỏi chửi bậy.
Người thanh niên có ngoại hình xuất sắc như thế, đẹp trai sáng sủa như thế, vì sao lại...
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngược lại là đôi mắt xinh đẹp của Hàn Nhụy lại sáng lên!
Woaa! Có cá tính!
Đặc biệt thoải mái! Mỗi lần nhìn thấy hắn mắng chửi người chẳng hiểu sao lại cứ có cảm giác sảng khoái là sao nhỉ?
Có cảm giác giống Hàn Nhụy cũng có rất nhiều người, những sư tỷ kia mỗi khi nghe thấy Diệp Thiên Dật mắng chửi người, đơn giản là hưng phấn muốn chết rồi, tiếng thét chói tai kia lập tức vang vọng khắp học viện Thánh Tâm Thiên.
Hàn Nhã Nhi lại rất kinh ngạc nhìn những người kia một chút.
Chuyện gì xảy ra? Thời buổi bây giờ, con gái đều thích con trai kiểu này sao? Hay là chỉ vì hắn quá đẹp trai rồi?
Nàng không hiểu, dù sao nàng chính là cảm thấy không thích, nhưng có sao nói vậy, không thích cũng không có nghĩa là nàng không thừa nhận Diệp Thiên Dật đẹp trai và nghịch thiên!
Nếu như nàng không tò mò thì cũng đã không tới rồi, bởi vì hôm nay là Diệp Thiên Dật Thiên Đạo cảnh nhị giai, không, bây giờ là tam giai muốn đánh với Tiên Vương cảnh, loại chiến đấu vượt cấp nhiều như thế, nàng chưa từng nghe thấy, mặc dù cảm thấy khả năng không lớn, nhưng mà nàng vẫn muốn đến xem.
"Ha ha ha, Diệp sư đệ, thôi không cần nói chuyện dông dài nữa, khai chiến đi!"
Tiêu Vân tận lực khắc chế tức giận trong lòng!
Móe!
"Không không không, không đánh."
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
"Hửm? Ngươi có ý gì?"
Diệp Thiên Dật nhìn đồng hồ, nói: "Kỳ lạ, con gái ngoan của ta nói sẽ tới xem ta tỷ võ mà giờ vẫn chưa đến, ngươi chờ chút nha, chờ nàng tới ta lại đánh với ngươi!"
"Ha ha ha, ngươi là sợ sao? Không sợ thì trực tiếp đánh đi!"
Tiêu Vân nói.
"Ta nói chứ, ngươi người này thật đúng là kỳ quái, ta là người khiêu chiến, lúc nào đánh hẳn là ta quyết định chứ? Sư huynh nếu ngươi có việc gấp thì cứ đi đi, đảo Thánh Tâm thứ nhất ngoại trừ ngươi không phải còn có mấy vị sư huynh khác sao? Ta cũng đâu nhất định phải đánh với ngươi, thật là."
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
Tiêu Vân: "..."
Thật sự, hắn tức muốn nổ tung! Thật tức muốn nổ tung! Đậu móe!
Phía dưới những người kia nghe được Diệp Thiên Dật nói chuyện, cảm giác rất giận người, nhưng mà lại cảm giác sảng khoái! Nếu như bọn họ là Tiêu Vân, bọn họ đoán chừng tức hộc máu mất?
"Chị đẹp à, gửi tin nhắn cho hắn đi."
Hàn Nhụy nói.
Hàn Nhã Nhi gật gật đầu sau đó gửi cho Diệp Thiên Dật một tin nhắn.
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua, sau đó khóe miệng khẽ nhếch.
Sau đó hắn xoay người, thông qua màn hình lớn, hắn nhìn thẳng về phía trước!
"Con gái ngoan, nếu ngươi đã tới thì ta bắt đầu đánh đây! Đừng chớp mắt nha! Còn nữa, các cô gái, tiếng thét chói tai của các ngươi ở đâu hết rồiiiiiii?!"
"!!!"
Sau đó tiếng hô hào inh ỏi khiến Hàn Nhã Nhi có chút chịu không được!
Hàn Nhụy nhìn nàng, nói: "Chị đại ngươi trên cơ bản là chưa từng trải qua loại chuyện này, về sau sẽ quen thôi."
Hàn Nhã Nhi không có biểu thị ý kiến gì.
"Tên nhóc này thật là càn rỡ, không coi ai ra gì, loại người này sống không được lâu đâu."
Hoàng Lâm Vũ bật cười một tiếng, nhìn như rất lợi hại, nhưng mà trong mắt hắn, hắn chính là chuyện cười, cây cao chịu gió lớn, mỗi người bọn họ đều là như thế, nhưng mà hắn quá cao ngạo!
"Ta ngược lại muốn xem thử, Thiên Đạo cảnh nho nhỏ, ngươi đến cùng có thể nghịch thiên tới trình độ nào, còn có thể đánh một trận cùng Tiên Vương cảnh? Nếu ngươi thật là Thiên Đạo, vậy ngươi tất nhiên dựa vào là linh khí gia trì! Ta nhất định có thể nhìn ra được!"
Hoàng Lâm Vũ lẩm bẩm nói, sau đó hắn nhìn thoáng qua Tịch Thiên Vũ, lại phát hiện lúc này ánh mắt nàng đang rất tập trung nhìn vào Diệp Thiên Dật.
Tạch tạch tạch ——
Hắn nắm chặt hai nắm đấm!
Diệp Thiên Dật, khiến hắn cảm nhận được một loại nguy cơ!
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn về phía Tiêu Vân, nói: "Sư huynh, ta chuẩn bị xong, giờ đánh được chưa?"
Vốn dĩ, Tiêu Vân muốn lấy gậy ông đập lưng ông, muốn đáp một câu, ngươi khiêu chiến ta, ta liền phải tiếp nhận khiêu chiến của ngươi sao?
Nhưng mà, hắn vốn cho rằng Diệp Thiên Dật sẽ nói, chuẩn bị xong, có thể đánh được rồi, thế nhưng mà Diệp Thiên Dật lại dùng một câu hỏi, có thể đánh được chưa?
Mà hắn hỏi thế mình lại không dùng chiêu gậy ông đập lưng ông được rồi!
Móe!
Thật sự là tức chết!
Vậy cũng chỉ có thể nghiêm túc dạy dỗ hắn một chút!