Bên trong rạp chiếu phim, Diệp Thiên Dật ngồi ở đó, Hàn Nhã Nhi rất không tự nhiên tựa ở trên vai Diệp Thiên Dật!
Nàng biết muốn nhìn giống như một cặp đôi thì phải làm như vậy, rất thân mật, nhưng mà thật sự không thoải mái!
"Nè, ta nói là, không phải dựa vào vai, mà là trong ngực."
Diệp Thiên Dật nói.
"Cứ như vậy đi."
Hàn Nhã Nhi lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Dật cảm nhận được ngữ khí lạnh lùng của nàng, nhún vai, sau đó lấy một hạt bắp rang bơ đặt vào bên miệng của nàng.
"A."
Hàn Nhã Nhi nhìn thoáng qua, muốn đưa tay lên cầm lấy.
"Ngươi chỉ cần há miệng ăn bắp ta đút là được rồi."
Hàn Nhã Nhi: "..."
Một lần cuối cùng! Lần này nhất định là một lần cuối cùng nàng hẹn hò với hắn!
Sau đó Hàn Nhã Nhi hơi vén mạng che mặt lên, mở ra môi đỏ khẽ khẽ há miệng ăn bắp rang bơ hắn đút cho mình.
Chỉ trong chớp mắt ấy, Diệp Thiên Dật thấy được cái miệng nhỏ của nàng.
Tuyệt đối vô địch! Tuyệt đối vô địch!
Một bên khác, một màn này cũng quả thật đều bị Ứng Tiếu Thiên nhìn thấy rõ ràng.
"Trời ạ! Ta nghĩ mãi mà không rõ, vì sao chị ta lại có thể như vậy!"
Hàn Nhụy ở đó rất khoa trương la hét.
"Ngươi nói, nếu như người này là một người rất lợi hại, thì ta còn cảm thấy có chút khả năng, nhưng hắn không chỉ là tiểu bối, tu vi cũng mới Thiên Đạo cảnh, mà nhất mấu chốt nhất là, hắn thậm chí còn có bạn gái, thậm nàng đều đã biết hắn có bạn gái, mà nàng vẫn... không chỉ cùng hắn hẹn hò, còn cùng hắn nắm tay, bây giờ thậm chí còn rúc vào trong ngực hắn, trời ạ! Ta thật nghĩ mãi mà không rõ đến cùng là nàng nghĩ như thế nào! Nàng có phải bị hư mất đầu óc rồi không."
Giờ này khắc này, Ứng Tiếu Thiên thật... thật sự có chút không thể khống chế nổi!
Hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như thế!
Ngươi nói, nếu như ngươi bởi vì nguyên nhân nào đó mà thích một tiểu bối, một người có tu vi thấp, có lẽ hắn cũng có thể hiểu được, nhưng mà hắn thậm chí đã có bạn gái khác, ngươi thậm chí cũng đã biết, vì sao còn...
"Đúng vậy, tại sao nàng lại này? Tiểu Nhụy, ngươi biết bọn họ đang nói cái gì không? Vì sao người này lại có thể..."
Hắn thật sự không hiểu rõ!
"Ta cũng không biết, haizzz, đừng nhìn nàng cao quý như vậy, lợi hại như vậy, thật ra nàng cũng chưa từng trải qua tình cảm nam nữ, thậm chí nàng đều không có đặt chân vào xã hội, một mực ngồi ở vị trí cao cao tại thượng này, trong thế giới của nàng, chỉ có sự lừa gạt, xung đột lợi ích giữa mọi người, ngược lại hoàn toàn không hiểu đối với những chuyện dù là nhỏ nhất trong nhân thế, tình bạn, tình yêu... Nàng cơ hồ sẽ không đi đến trần thế để tiếp xúc những thứ này, có lẽ người kia thật sự đã mở được cánh cửa trong lòng nàng rồi." Hàn Nhụy thở dài một hơi nói.
"Ta chờ đợi nghìn năm đều không địch lại một tên tiểu bối mấy ngày sao?"
Ứng Tiếu Thiên đang lâm vào hoài nghi nhân sinh.
"Ứng đại ca, nàng đều đã như thế, thật ra cứ coi như bọn họ không đến với nhau đi, như vậy trong lòng nàng cũng đã có hình bóng của người khác chứ không phải Ứng đại ca! Trong mắt của nàng người mãi mãi cũng chỉ là một người anh... Ứng đại ca cũng nên về đi tìm hạnh phúc của mình đi."
Hàn Nhụy nhìn hắn nói.
"Ta muốn đi tìm người kia nói chuyện, có lẽ ta còn có cơ hội!" Ứng Tiếu Thiên nói!
"Đừng, tuyệt đối đừng, nếu như để chị ta biết dược, nếu như ảnh hưởng tới bọn họ, có lẽ nàng sẽ hận ngươi, đến lúc đó, có lẽ ngay cả bạn bè các ngươi cũng không làm được nữa đâu!"
Hàn Nhụy vội vàng nói!
"Ta biết rồi."
Sau đó Ứng Tiếu Thiên vung tay lên, cất Kính Tượng đi, quay người đi, thân ảnh có vẻ hơi đìu hiu.
"Ứng đại ca, chị ta làm vậy cũng là vì tốt cho ngươi."
Hàn Nhụy thở dài một hơi, sau đó đôi mắt xinh đẹp lại là sáng lên.
Vung tay lên, Kính Tượng lại hiện ra tại hình ảnh của Diệp Thiên Dật và Hàn Nhã Nhi.
"Chụp ảnh chụp ảnh, oa ha ha ha! Một tấm áp chế chị đại một trăm triệu, ừm... Vậy ta chụp một ngàn tấm, ka ka ka ka! Phát tài rồi!"
...
Một bên khác, phim cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Nhã Nhi thở dài nhẹ nhõm! Phim chiếu cái gì? Thậm chí tên phim là cái gì nàng cũng không biết, dù sao nàng không có để ý tí nào!
"Bây giờ làm gì?" Diệp Thiên Dật hỏi.
"Về nhà!"
Nàng cảm thấy hẳn là đủ rồi.
"Hả? Mới thế đã về rồi á?"
Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt gật đầu.
Hai người đi ra ngoài.
"Ta đưa ngươi về!"
"Không cần."
"Vậy chúng ta đều như vậy, dù sao ta cảm thấy ngươi chính là bạn gái của ta, ngươi làm gì cũng phải nói cho ta tên của ngươi và thân phận của ngươi chứ?"
Hàn Nhã Nhi nhìn Diệp Thiên Dật một chút.
"Ngươi nói trước đi."
"Tên của ta ngươi biết rồi."
"Thân phận." Nàng thản nhiên nói.
"Ta... là một dân chúng bình thường đến từ hạ vị diện.”
"Đến tuừ hạ vị diện?" Nàng khẽ nhíu mày!
Vậy thì có vẻ như có một số việc có thể giải thích được rồi.
Hạ vị diện, khẳng định không thiếu đỉnh cấp thiên tài, nhưng mà linh lực thiên địa và Pháp Tắc hạn chế còn tại đó, thiên phú hắn như vậy mạnh cũng chỉ có Thiên Đạo cảnh, hình như cũng có thể giải thích được rồi.
"Ngươi thì sao?"
"Từ nhỏ ở tại thành Thánh Tâm Thiên." Nàng thản nhiên nói.
"Woaa! Ta hỏi chính là thân phận của ngươi."
"Thì ta cũng trả lời những nội dung giống ngươi đó?"
Diệp Thiên Dật: "..."
Cô gái này, woaa!
"Được thôi! Bái bai con gái ngon! Papa yêu ngươi."
Hàn Nhã Nhi khẽ nhíu mày.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên, Diệp Thiên Dật và thân ảnh của nàng trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện lần nữa chính là ở một cánh đồng hoang rất vắng vẻ!
"Ngươi làm gì thế?"
Diệp Thiên Dật ngơ ngác nhìn Hàn Nhã Nhi.
Hàn Nhã Nhi lại rất bình tĩnh nhìn nhìn quanh bốn phía.
"Không phải ta."
Nàng thản nhiên nói.
Diệp Thiên Dật cau mày.
Lúc đầu Diệp Thiên Dật cảm nhận được lực lượng không gian, hắn tưởng rằng Hàn Nhã Nhi muốn mang mình đến nơi này làm gì mình cơ chứ, vậy mà không phải nàng?
Có loại dự cảm xấu!
"Các ngươi có vẻ rất có nhàn hạ thoải mái nha, nói chuyện yêu đương xem phim, đã như vậy, bản tôn đưa các ngươi đi một thế giới khác mà nói chuyện yêu đương!"
Một giọng nói từ hư không truyền đến, sau đó hai thân ảnh xuất hiện ở trước mặt bọn họ!
Chung quanh có lực lượng không gian rất cường đại đã phong tỏa không gian này lại.
Kia là hai lão giả, thậm chí bọn họ đều không dịch dung, cũng không che lấp, không mang mặt nạ! Khả năng theo bọn họ nghĩ, giết Diệp Thiên Dật dễ như trở bàn tay, không cần che giấu, dù sao hắn hẳn phải chết không nghi ngờ! Thấy mặt bọn họ thì cũng đâu có gì đâu?
Đây chính là sự tự tin của Thần Tôn cảnh!
Thần Tôn cảnh, ở Bát Hoang tính không được là tồn tại đứng đầu nhất, nhưng tuyệt đối cũng là không kém! Có cơ hồ đứng tại đỉnh phong!
Bọn họ là không cho rằng hai người trẻ tuổi có thể có năng lực gì mà chạy thoát đươc trước mặt hai vị Thần Tôn cảnh chứ? Không gian cũng đã bị phong tỏa, bọn họ dựa vào cái gì mà có thể thoát thân được?
"Đây là Thần Tôn cảnh sao?"
Diệp Thiên Dật cau mày, đây tuyệt đối là nguy cơ trước nay chưa từng gặp phải!
Trên tay hắn không có đồ vật có thể đối phó Thần Tôn cảnh sao? Tử thần thiếp? Vậy cũng không đủ! Thẻ vương bát? Biến bọn họ thành rùa rồi Diệp Thiên Dật cũng không đánh tan được không gian phong tỏa này để chạy đi!
Hàn Nhã Nhi khẽ nhíu mày.
Đây là tới giết Diệp Thiên Dật, nếu là giết nàng, Thần Tôn cũng kém quá xa.