Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 967 - Chương 965: Phượng Hoàng Lửa Xung Thiên

Chương 965: Phượng hoàng lửa xung thiên
Chương 965: Phượng hoàng lửa xung thiên

Chỉ là nàng không mang khăn che mặt như Hàn Nhã Nhi, tuy nàng vô cùng cao quý, khí chất của nàng cũng cao quý, nhưng tính cách nàng có một chút tùy tâm cho nên điểm này có chút giống với Yêu Hậu!

Nhưng mà ngược lại nàng như vậy, sẽ làm cho càng nhiều người sợ nàng, tại sao?

Bởi vì ngươi hoàn toàn đoán không thấu suy nghĩ của người này!

“Nữ hoàng bệ hạ, sứ giả của Long Thần sơn đang ở trong đại điện đợi ngài!”

Một vị lão giả cung kính nói!

“Ừm.”

Nàng đi vào trong đại điện!

“Bái kiến Nữ hoàng bệ hạ, thuộc hạ là theo lệnh của thiếu chủ Long Thần sơn đến Đế quốc Thiên Phượng để cầu hôn!”

Một vị lão giả hành lễ!

“Đây là sính lễ!”

Hắn chỉ một cái núi nhỏ nhẫn không gian bên cạnh! Trong mỗi một cái nhẫn không gian này e rằng đều có nhiều vô số kể bảo vậy!

Phượng Dao không liếc mắt nhìn hắn, mà là trực tiếp đi qua ngồi trên đế vị.

“Đồ lưu lại, ngươi có thể biến đi rồi.”

Nàng nhàn nhạt nói!

“Đây..... Nữ hoàng bệ hạ!”

“Thời gian ba giây.”

“Ba.”

“Đây....” Lão giả có vẻ rất do dự.

“Một!”

Soạt__

Trong nháy mắt, ấn đường nàng đột nhiên xuất hiện một đạo ấn ký hỏa diễm đỏ rực, đồng tử cũng biến thành màu đỏ rực, hỏa diễm đáng sợ trực tiếp quấn quanh trên người lão giả kia!

“aaaaa___”

Hắn bi thảm kêu lên rồi hóa thành tro bụi.

Ừng ực___

Những cường giả xung quanh không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng!

Đây chính là đế vương của bọn họ nha! Ngươi nói xem, bọn họ sợ hay không? Sợ chứ, sợ chết mọe đi được!

“Nữ hoàng bệ hạ, hắn là sứ giả của Long Thần sơn, sợ rằng.......”

Một vị lão giả nói!

Phượng Dao không trả lời hắn, mà nhàn nhạt quét mắt nhìn tất cả mọi người, nói: “Chuẩn bị một chút, qua vài ngày nữa sẽ tiến đánh Đế quốc Thánh Tâm!”

Dứt lời, nàng đứng lên trực tiếp đi ra ngoài!

Không sai! Nàng không cần câu trả lời của những người này, lời của nàng đã nói ra liền đủ rồi!

“Đúng là nên đi một chuyến tới đó rồi!”

Phượng Dao đi ra đến bên ngoài nhìn về phía chân trời, đôi mắt xinh đẹp lóe ra một tia tinh quang.

.......

Ngày thứ hai, trên đảo Thánh Tâm Thiên, Diệp Thiên Dật và Hàn Nhã Nhi đi đến một địa phương trống trải.

“Nhớ kỹ, trận pháp này sẽ trực tiếp đưa ngươi đến Đế quốc Thiên Phượng, nhưng điểm rơi không có cách nào đảm bảo, ngươi có thể sẽ đột nhiên rơi xuống trên một thành trì nào đó, cũng có thể rơi vào trong biển, thậm chí có khả năng rơi xuống một nơi rất nguy hiểm, cho dù như vậy, ngươi vẫn nguyện ý sao?”

Hàn Nhã Nhi hỏi.

“Trực tiếp rút ngắn lộ trình gần một tuần, có thể thử xem!”

Diệp Thiên Dật nói.

“Ừm! Đến đi!”

Sau đó Diệp Thiên Dật đứng ở phía trước một mảnh đất trống.

“Nhớ kỹ, Đế quốc Thiên Phượng không yên ổn bằng Đế quốc Thánh Tâm, ở Đế quốc Thiên Phượng, thế lực phân bố cực nhiều, đó là một nơi rất hỗn loạn, nhưng nếu ngươi may mắn được nói chuyện cùng Nữ hoàng Đế quốc Thiên Phượng, ghi nhớ kỹ phải cẩn thận với nàng!”

Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu: “Rất đáng sợ?”

“Không đáng sợ, ngược lại nàng sẽ thường xuyên lui tới một vài nơi bình thường trong thành phố, được người dân gọi là người không giống Nữ hoàng nhất! Nhưng mà..... người này làm việc tùy tâm sở dục, khống cách nào đoán được, cho dù ngươi là đệ tử của Yêu Hậu tiền bối, nếu như trêu chọc nàng, nàng có thể sẽ giết ngươi không chút do dự, thôi đi, ngươi chỉ là đi đón người thôi, có lẽ sẽ không có bất cư quan hệ gì với nàng!”

Trong nháy mắt, thân thể mềm mại của Hàn Nhã Nhi bộc phát ra một luồng khí tức, tóc và váy nàng đang điên cuồng nhảy múa!

Theo đó, vài đạo quang mang bắn vào hư không, Diệp Thiên Dật ở giữa liền trực tiếp biến mất tại chỗ!

“Chị đại, ngài xác định hắn chỉ đơn thuần là đi đón người chứ?”

Hàn Nhụy đi đến nói.

“Hắn không phải là đi đón người sao?”

Hàn Nhã Nhi hơi gật đầu.

“Không không không, ý của ta là, người này giỏi gây chuyện như vậy, đến Đế quốc Thiên Phượng rồi, trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì, sợ ràng rất khó đón người xong liền quay về ngay, đúng rồi, Hoàng Lâm Vũ cũng đã quay về rồi!”

Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt nói: “Nếu chỉ là Hoàng Thiên Các, tên Diệp Thiên Dật này có Yêu Tâm Phong làm chỗ dựa cũng coi như có tấm lệnh bài bất tử trong tay, sẽ không có chuyện gì đâu!”

“Được thôi, nhưng mà sao ta luôn có một loại dự cảm không tốt đây.”

Thực ra Hàn Nhã Nhi cũng vậy...

“Chuẩn bị chống đỡ kẻ địch bên ngoài đi!”

“Vầng!”

.....

Phù phù___

Bên kia, Diệp Thiên Dật từ trên trời mà giáng xuống, trực tiếp ngã xuống một mảnh rừng rậm!

“Đệt!”

Diệp Thiên Dật xoa xoa cái mông của mình sau đó đứng lên, quét mắt nhìn bốn phía, theo đó hắn lấy ra đồng hồ công năng tra bản đồ một chút!

“Không phải chứ? Xa như vậy? Rừng rậm này sao mà lớn như vậy chứ?”

Diệp Thiên Dật há miệng, sau đó phóng thích lực lượng không gian, trực tiếp biến mất tại chỗ, xuất hiện ở hơn trăm km bên ngoài, vậy mà vẫn không ra được mảnh rừng rậm này! Bởi vì loại địa phương này, yêu thú dồn dập xuất hiện, vì vậy Diệp Thiên Dật không thể dùng toàn bộ linh lực để gấp rút lên đường, nếu không gặp phải yêu thú cường đại thì hắn xong con bê luôn!

“Định mệnh?”

Diệp Thiên Dật đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía trước.

Không trung phía trước đều đỏ cả rồi! Trước mặt, hình như đang cháy!

Đợi đã!

Đôi mắt Diệp Thiên Dật cứng lại!

Hình như không phải cháy rừng, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ linh lực thiên địa cực kỳ đáng sợ!

Đột nhiên trong lúc đó, một tiếng hót cao quý cắt ngang bầu trời, Diệp Thiên Dật liền trơ mắt cứ như vậy nhìn một con phượng hoàng lửa ngưng tụ hỏa diễm trên một trăm mét xông về phía hư không!

Oanh___

Trong chớp mắt, đôi cánh phượng hoàng lửa quấn vào nhau, đột nhiên mở ra, nháy mắt tiêu tan, lực lượng đáng sợ cuốn sạch bốn phía mà đến!

Diệp Thiên Dật: ???

Diệp Thiên Dật nuốt một ngụm nước miếng, sau đó dùng hai tay mình phòng ngự trước mặt!

Soàn soàn___

Giống như vận tốc ánh sáng, trong phút chốc một đạo hỏa lực lớn đến nỗi không cách nào tưởng tượng được quét ngang qua! Chỉ có điều bởi vì hai tay của Diệp Thiên Dật có lực lượng vô hiệu hóa linh lực, bởi vậy lực lượng cho dù có mạnh thêm đầu cũng không cách nào đả thương đến hắn!

Sau một giây, Diệp Thiên Dật nhìn bốn phía.

Ừng ực___

Diệp Thiên Dật không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Xảy ra cái gì!

Vốn dĩ xung quanh mình là một mảnh rừng rậm xanh biếc phồn thịnh, cây cối khỏe mạnh, tiếng chim hót véo von, hoa nở khắp nơi mà chính là trong nháy mắt đó toàn bộ xung quanh đã bị đốt trụi hết! Chỉ còn lại tro bụi màu đen, toàn bộ cây đều trọc, biến thành thân cây màu đen đứng ở nơi đó, có cây đang bốc cháy!

Diệp Thiên Dật ngoảnh đầu nhìn, sau người, chỗ mà hắn có thể nhìn đến toàn bộ cũng biến thành bộ dáng như vậy!

“Đây rốt cuộc là sức mạnh gì?”

Diệp Thiên Dật hé miệng.

Bình Luận (0)
Comment