Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 974 - Chương 972: Ta Mà Còn Không Hiểu Ngươi Sao?

Chương 972: Ta mà còn không hiểu ngươi sao?
Chương 972: Ta mà còn không hiểu ngươi sao?

Bọn họ còn rất kinh hoàng, sao hắn có thể dùng tu vi Thiên Đạo đánh bại Tiên Vương, sau đó Diệp Thiên Dật giết hắn dễ như trở bàn tay?

Giết người khác thì không sao, nhưng đây lại là cháu của đại trưởng lão Tà Hoàng tông! Đại trưởng lão Tà Hoàng tông kia cũng chẳng phải người ngoài, đó chính là huyết mạch trực hệ của Tà Hoàng tông, cũng có thể nói, u Thế Thiên chính là huyết mạch trực hệ của Tà Hoàng tông, có thể không phải là người tôn quý nhất, nhưng tuyệt đối không hề thấp kém! Hắn lại bị giết như vậy?

“Hắn không biết u Thế Thiên là người của Tà Hoàng tông sao? Nếu không thì sao hắn lại dám giết người của Tà Hoàng tông chứ? Cả Bát Hoang không một ai dám trước mặt tất cả mọi người công khai giết một kẻ là huyết mạch trực hệ của Tà Hoàng tông cả? Hắn điên rồi. Xem ra hắn quả thật sự không biết. Nếu không thì làm sao có thể? Lần này, tuy rằng hắn thắng rồi, nhưng hắn cũng sắp chết rồi!”

Thi Gia Nhất nhìn chằm chằm!

“Ôi trời, ôi trời, ta đau tim quá!”

Nàng ôm chặt ngực của mình!

Diệp Thiên Dật nghịch thiên như vậy, nói thế nào nhỉ, nhưng mà… ngươi dạy dỗ hắn, đánh hắn bỏ chạy là được rồi, sao ngươi lại giết chết hắn? Đó là người của Tà Hoàng tông đấy!

Tim của ta thực sự đau như cắt.

Đôi mắt xinh đẹp của Phượng Dao nheo lại.

Hắn giết u Thế Thiên của tà Hoàng tông, Phượng Dao vốn không quan tâm.

Điều mà nàng quan tâm là, trên đời này lại tồn tại một người có thể dúng một chiêu đánh chết Tiên Vương cảnh bằng lực lượng của Thiên Đạo cảnh? Hơn nữa, Tiên Vương cảnh này cũng không phải Tiên Vương bình thường, là thiên tài đỉnh cao đấy! Vả lại là nàng tận mắt nhìn thấy, u Thế Thiên đó cũng không phải không chống cự, hắn phóng ra linh lực phòng ngự của Tiên Vương cảnh để chống lại hàn lực kia, vậy mà trong chốc lát đã bị đóng băng lại!

Đây cũng là điểm khiến nàng không thể tin được.

Nàng vẫn luôn đứng ở đỉnh cao của đại lục này, nhưng nàng thật sự không thể tưởng tượng được có người có thể làm được điều này!

Mạnh nhất chắc là Thiên Đạo đánh bại Thánh Đạo nhỉ? Cho dù là người mạnh nhất ở Chúng Thần Chi Vực cũng chỉ có thể làm đến mức này, lại còn vượt qua Tiên Vương? Thật sự làm không được. Vậy mà…

“Nữ hoàng bệ hạ… hắn… hắn mạnh quá!”

Hai người hầu ở kế bên há to miệng kinh ngạc!

Khóe môi của Phượng Dao khẽ nhếch lên.

Người này, khiến nàng có cảm giác hắn là đệ tử của Yêu Tâm Phong.

Những đệ tử của Yêu Tâm Phong mang lại cảm giác cho thế nhân hoàn toàn giống nhau, đó là gì? Muốn sao làm vậy!

Ta chẳng thèm quan tâm ngươi là người của Tà Hoàng tông, ta chẳng thèm quan tâm ngươi là người của Tà Thần tông, ta muốn giết ngươi, ta sẽ không bó chân trói tay, sẽ không quan tâm thân phận của ngươi, cho dù là thiên vương lão tử, ngươi cũng phải chết!

Không sai, người của Yêu Tâm Phong chính là những kẻ điên không màng hậu quả! Cho nên có người mới gọi bọn họ là Yêu Tâm điên… (note: đây là cách chơi chữ trong tiếng Trung, chữ Phong trong Yêu Tâm Phong được phát âm giống với từ điên)

Hơn nữa, người của Yêu Tâm Phong có thể nghịch thiên như vậy có thể được thế nhân tiếp nhận!

Nhưng bây giờ cảm giác những gì mà tên nhóc này thể hiện ra, thực lực của hắn, khiến nàng có cảm giác giống như đã từng gặp qua người nào đấy của Yêu Tâm Phong!

Tất nhiên rồi, cũng chỉ là cảm giác mà thôi.

“Không tuân thủ quy tắc của thành Phượng Hoàng Thiên, tống hắn vào thiên lao.”

Phượng Dao nói nhạt một câu rồi bỏ đi.

Thật ra nàng cũng đang bảo vệ người này!

Suy cho cùng cũng là người lấy đi trong trắng của nàng, ngươi nói xem, cho dù là một cô gái lòng dạ sắt thép đến thế nào đi nữa thì khi đối diện với người đã lấy đi sự trong trắng của mình, chung quy cũng vẫn có tình cảm đặc biệt.

Vả lại…

Thoải mái thật mà!

Có cơ hội nói không chừng nếu nàng muốn, có thể… thử lại lần nữa…

Tà Hoàng tông kia chính là một quái vật khổng lồ, giết cháu của đại trưởng lão Tà Hoàng tông rồi, Tà Hoàng tông tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, hắn sẽ chống lại thế nào? Vậy chỉ có thể để nàng bảo vệ rồi.

“hừ.”

Diệp Thiên Dật nhịn không được “hừ” một tiếng, sau đó đáp xuống đất.

Soạt.

Quần chúng xung quanh nhanh chóng giữ khoảng cách với Diệp Thiên Dật, bọn họ có chút sợ hãi…

Tất cả mọi người nhìn Diệp Thiên Dật như nhìn một con quái vật!

Đây còn không phải quái vật sao?

Nhưng lúc này Hoàng Lâm Vũ lại vô cùng mừng rỡ.

Tuyệt! Tuyệt lắm!

Tà Hoàng tông này chắc chắn không biết Hoàng Thiên Các hắn vì để giết hắn mà đã mất đi hai Thần Tôn cảnh một cách khó hiểu! Còn bây giờ, Diệp Thiên Dật giết u Thế Thiên rồi, Tà Hoàng tông tất nhiên sẽ tiêu diệt hắn bằng sức mạnh của cả tông môn.

Thậm chí không cần Hoàng Thiên Các ra tay, Tà Hoàng tông thôi cũng đã đủ rồi.

Nhưng ba vị trưởng lão Hoàng Thiên Các thì đang thầm kinh hãi.

Khi hắn tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên Dật chém chết Tiên Vương, thật sự sâu trong lòng hắn rất sợ hãi.

Cho dù hắn chỉ là người của thế lực nào đó ở Bát Hoang, nhưng cũng tuyệt đối khiến hắn cảm thấy không đơn giản! Không hiểu sao cảm thấy không nên dây vào hắn.

“Đi thôi, đi ăn cơm thôi.”

Diệp Thiên Dật giống như không có chuyện gì xảy ra đi đến bên cạnh Thi Gia Nhất.

“Chủ nhân papa ngầu quá!”

Tiểu Anh Vũ vui vẻ nói.

“Còn phải nói.”

Diệp Thiên Dật nhếch mép cười.

“Hắn là người của Tà Hoàng tông đó.”

Thi Gia Nhất nheo mày nhìn Diệp Thiên Dật.

“Ồ, vậy thì sao?” Diệp Thiên Dật nhún vai nói.

Thi Gia Nhất: “…”

“Được. Người giỏi. Ngươi giỏi lắm.”

Vật đổi sao dời, Diệp Thiên Dật còn nghịch thiên như vậy! Hắn còn nói như vậy, nàng nên yên tâm rồi.

Chính là vào lúc này, một tia sáng đỏ từ trên trời giáng xuống, chiếu rọi vào Diệp Thiên Dật.

Mọi người lũ lượt nhìn qua.

Một cô gái xinh đẹp đứng trên hư không.

“Người này không tuân thủ quy tắc của thành Phượng Hoàng Thiên, ngang nhiên chiến đấu trong thành, tạo ra tổn thất rất lớn cho mọi người, bắt giam ngươi vào thiên lao, còn có ý kiến gì khác không?”

Diệp Thiên Dật: ???

Má nhà ngươi!

Khi nảy hắn còn lo lắng, có khi nào mình lại bị giam vào thiên lao như lần trước hay không, thế mà đến thật rồi?

“Thi bảo bảo, sao ngươi không nói với ta nơi này không được phép chiến đấu chứ? Sớm biết trước ta đã đi nơi khác rồi.”

Thi Gia Nhất liếc khinh thường: “Trách ta à? Còn không phải ngươi muốn ra oai ở trước mặt những dân chúng, những võ giả này ư?”

Diệp Thiên Dật lúng túng sờ sờ mũi.

Bình Luận (0)
Comment