Dịch: Cỏ Dại Team
-
Diệp Thiên Dật lại đi xuống một lần nữa trong tiếng hò reo vang trời!
Bạch Hàn Tuyết đôi mắt sáng ngời!
Hắn ta đã thực sự thay đổi rồi sao? Dù sao với cảnh giới hiện tại, thì trong mắt nàng không còn là tên phế vật trước đây nữa rồi.
Lý Bác Nhân vui vẻ, tên phế vật này vậy mà đã tới Luyện Thể cảnh rồi, hắn thắng năm trận đấu, làm cho hắn cực kỳ thoải mái.
...
Hết ván này đến ván khác, đã đến ván thứ sáu của Diệp Thiên Dật.
"Một chiêu!"
Diệp Thiên Dật bước lên võ đài, lạnh lùng đưa ngón tay trỏ, ý muốn nói một chiêu.
Đối thủ của Diệp Thiên Dật nhìn hắn một cách thờ ơ.
"Ta đây là Luyện Thể cảnh tam giai!"
Mười giây sau ... hắn ta bị hất tung ra ngoài.
"Cái gì? Diệp Thiên Dật ... Diệp Thiên Dật hóa ra là Luyện Thể cảnh tứ sao sao? Ôi mẹ ơi..."
"Ta đang nằm mơ sao? Chỉ bằng một chiêu mà đã loại được đối thủ rồi hay sao? Diệp Thiên Dật này rốt cuộc là cái quái gì vậy? Chẳng phải hắn ta chỉ là một tên phế vật thôi sao?”
"..."
"Ta đã nói rồi mà, ta đã nói anh Diệp nhiều năm nay che giấu rất kĩ, hắn là một kẻ rất mạnh! Hahaha, lũ đê tiện chúng mày, chờ xem anh Diệp chiếm vị trí thứ nhất đi! Hahaha!"
Lý Bang cười lớn.
"Vị trí đầu tiên!? Xùy—"
Nhiều người cười khinh bỉ câu nói đó.
Ta phải thừa nhận rằng, một chiêu của Diệp Thiên Dật vừa nãy đã loại được tên kia, ngoài ra còn dần dần lộ ra cảnh giới cao hơn, khiến nhiều người kinh ngạc, nhưng hắn ta lại có thể càn rỡ như vậy đến khi nào chứ?
Thật sự những cuộc tranh tài của các cao thủ Huyền Thiên Cảnh cũng không được mong đợi nhiều như trận đấu tiếp theo của Diệp Thiên Dật.
Ván thứ bảy ...
"Một chiêu!"
Diệp Thiên Dật nhếch môi.
Ván thứ tám...
Ván thứ chín...
...
Mọi người chết lặng! hắn đã khiến bọn họ tin vào điều đó! Tất cả những người từng chỉ trích Diệp Thiên Dật là phế vật đều không thể nói được gì nữa.
Từ Minh Khiếu cảnh thất giai mãi cho đến Luyên Thần cảnh ngũ giai, đây là cảnh giới do Diệp Thiên Dật thể hiện ra! Và thứ khoa trương nhất chính là cái gì? Trong toàn bộ các trận đấu, chỉ có vài người có thể giải quyết trận đấu chỉ bằng một chiêu, đó là Tần Triều và những người khác, nhưng bọn họ là trong tình trạng cảnh giới chênh lệch tuyệt đối, mà Diệp Thiên Dật lại có thể giải quyết tất cả trận đấu chỉ bằng một chiêu! Cho đến hiện tịa, hắn đã giành được mười ba chiến thắng liên tiếp, và những đối thủ mà hắn chiến đấu đều là những cao thủ đã giành được mười hai hoặc là mười ba trận thắng liên tiếp, nhưng tất cả đều đã bị hắn đánh bại rồi!
"Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy? Diệp Thiên Dật này quả thực có cảnh giới Luyện Thần cảnh ngũ giai ư! Cảnh giới này đã có thể gọi là đỉnh cao của thiên tài rồi!"
"Chẳng lẽ những gì Lý Băng nói là thật sao? Hắn ... Hắn ta thật sự che giấu ngần ấy năm? Chỉ có thể lý giải bằng cách này mà thôi!"
"Ta vẫn hay chửi hắn là đồ phế vật suốt ngày. Thật nực cười khi nghĩ lại bản thân mình mới thật sự là đồ bỏ đi, thật là nực cười mà."
"..."
Mọi người bắt đầu bàn tán ra vào!
Ta không muốn thừa nhận điều đó, nhưng đây là sự thật.
Điều này thực sự đã làm náo loạn tất cả!
Bạch Hàn Tuyết đứng ở phía sau, đối với Diệp Thiên Dật từng trận đấu càng lúc càng mạnh, Cảnh giới càng ngày càng cao, nàng thực sự rất kinh ngạc! Đây có phải là kết quả của việc luyện tập những ngày qua của hắn không? Không, không thể nào! Trừ phi gặp được kì ngộ trên trời rơi xuống, nếu không thì tuyệt đối không thể nào! Nhưng hắn thực sự không còn là phế vật nữa, chỉ là cái tên cặn bã này....
"Tiên Nhi có biết không? Hình như vẫn chưa biết. Nàng nhất định sẽ rất vui nếu biết tin này!"
Bạch Hàn Tuyết tự lẩm bẩm.
Hắn thực sự đang cố gắng rất nhiều để khiến Diệp Tiên Nhi rời đi và đến Nguyệt Thần Cung sao? Nếu vậy, hắn vẫn là một kẻ cặn bã sao? Nhưng những chuyện đó, những sự thật đó, nàng đã biết quá quá rõ ràng rồi.
Tinh Vân Hải cũng vô cùng bàng hoàng, nghe nói Diệp Thiên Dật che giấu sức mạnh của mình mấy năm nay, hắn không tin chút nào, và bây giờ ...
Nhưng có ích gì chứ? Hắn đã được định sẵn con đường không thể có thành tựu nào.
"Luyện Thần cảnh ngũ giai! Xem ra mấy năm nay ngươi thật sự là che giấu thực lực, cũng che giấu đủ kĩ, nhưng có ích lợi gì chứ? Ngươi thắng được chỉ là vì ngươi gặp được những kẻ không đủ mạnh mà thôi."
Mặc dù Tần Triều sửng sốt, nhưng vẫn không có để ý tới Diệp Thiên Dật.
Xem ra thì Diệp Thiên Dật đã đến lúc tạo nên một tiếng vang rồi! Cặn bã thì hắn vẫn cứ là tên cặn bã như cũ, thế nhưng mà phế vật đã không còn là phế vật nữa rồi.
Trận thứ mười bốn đã đánh xong, Diệp Thiên Dật vẫn như cũ đánh bại đối thủ chỉ bằng cảnh giới là Luyện Thần cảnh ngũ giai, rồi một lần bước xuống đài, giữa tiếng hò hét của các cô gái.
"Cô Thi, tình huống này là thế nào đây?"
Lý Bác Nhân ngạc nhiên hỏi Thi Gia Nhất.
Thi Gia Nhất lắc lắc tay nói: "Ta cũng không biết nữa."
"Ngươi nhất định biết! Nếu không ngươi nhất định không kiên trì để Diệp
Thiên Dật tham gia tỷ thí như thế!"
Lý Bác Nhân cũng không phải người ngốc.
"Ừm... chắc vậy."
Thi Gia Nhất trả lời một cách mơ hồ.
"Diệp Thiên Dật, những năm nay ẩn giấu kỹ quá nhỉ."
Lâm Trường Thiên nhìn Diệp Thiên Dật, lạnh lùng nói.
"Cũng không hẳn, chính là vợ của ta cố gắng lắm, cứ ép buộc ta phải tu luyện. Ta cũng không có cách nào khác?"
Diệp Thiên Dật nhún vai.
"Vợ của ngươi?"
Hoạ Thuỷ hỏi.
"Bạch Hàn Tuyết."
Tất cả mọi người: "..."
Hahaha——
Lâm Trường Thiên tức đến mức nắm chặt tay mình.
Mười lăm trận, mười sáu trận, mười bảy trận, mười tám trận, Diệp Thiên Dật đều thắng! Và mọi chiến thắng đều rất dễ dàng, hắn ta vẫn giải quyết trận chiến chỉ bằng một chiêu, gây sốc cho tất cả mọi người. Đó có thể là do may mắn. Hắn ta vẫn chưa chạm trán với cao thủ bất bại Huyền Thiên cảnh, vậy mà đã thể hiện toàn bộ cảnh giới của mình Luyện Thần cảnh thập giai!