Thế lực của Long Thần Sơn có thể tương đương với năm đế quốc, năm đế quốc là bá chủ của Bát Hoang, nhưng không có nghĩa là Bát Hoang thực sự không có thế lực nào vượt qua được sự tồn tại của năm đế quốc!
Ví dụ như Hoàng Thiên Các và Long Thần Sơn thực sự ngang ngửa với năm đế quốc, nhưng bọn họ không thể đánh bại năm đế quốc và năm đế quốc cũng không thể tiêu diệt bọn họ!
Chỉ là lần này Long Thần Sơn tới có chút không an tâm!
Thái độ của Phượng Dao khiến Long Ngạo Dương, chủ của Long Thần Sơn rất tức giận! Hắn cố gắng nhiều năm như vậy, cầu hôn bao nhiêu lần, tặng bao nhiêu quà, cuối cùng sứ giả còn bị Phượng Dao giết chết! Ngươi nói xem, mặt mũi của hắn là gì? Chắc có lẽ toàn bộ lục địa đều đang cười nhạo Long Ngạo Dương hắn cũng nên!
Dù sao hắn cũng đã vô ý nghe được người ở Long Thần Sơn lấy chuyện này ra làm chuyện cười.
Hắn không thể đánh bại Đế quốc Thiên Phượng, mà Đế quốc Thiên Phượng cũng không có đồng minh, cho dù có đi chăng nữa, bây giờ hắn tập kích bất ngờ Đế Quốc Thiên Phượng thì ai có thể đến kịp? Mà hắn không những chỉ là Long Thần Sơn!
“Hoàng Thiên Tôn giả, Bích Hải Tôn giả, nếu lần này bản tôn thất bại, như thế chính là gây phiền toái cho chư vị Hoàng Thiên Các!”
Long Ngạo Dương liếc nhìn hai người đàn ông trung niên bên cạnh!
Đúng vậy, Long Thần Sơn liên kết với Hoàng Thiên Các và Bích Hải Điện!
Hoàng Thiên Các là một trong một trăm linh tám tông của Tà Tông, nhưng ở Bát Hoang cũng chỉ có vài người, nói thật thì Hoàng Thiên Các của bọn họ nhìn thì có vẻ như rất chói mắt, nhưng thực ra lại là trò cười trong mắt thiên hạ!
Tại sao ư? Một trăm linh tám tông, có bao nhiêu tông môn ở Bát Hoang? Bên ngoài thì nói rất hay, đến Bát Hoang để phát triển Bát Hoang, thực ra không thể sống được ở Chúng Thần Chi Vực nữa mới chạy đến Bát Hoang.
Vì vậy, khi những người từ Long Thần Sơn đến Hoàng Thiên Các để nhờ vả chuyện này, đương nhiên Hoàng Thiên Các rất vui mừng mà đồng ý. Điều lo lắng duy nhất là liệu bọn họ có thể đánh bại được Đế quốc Thiên Phượng hay không.
Hoàng Thiên Các bọn họ phải chia cắt Đế quốc Thiên Phượng để củng cố sức mạnh của mình rồi trở lại Chúng Thần Chi Vực.
Trong khi Bích Hải điện là một trong bốn thế lực hoàng cấp ở Bát Hoang, ngươi dám nói rằng họ không có tham vọng? Nếu không có tham vọng thì họ đã không đồng ý đi tấn công Đế quốc Thánh Tâm. Nếu bây giờ đồng thời có thể chia cắt Đế quốc Thiên Phượng và Đế quốc Thánh Tâm, cộng thêm sự lụi bại của Tà Hoàng tông, khi đó Bích Hải điện chắc chắn có thể trở thành thế lực hoàng cấp mạnh nhất ở Bát Hoang, mà hai thế lực hoàng cấp kia thì đã quá muộn, bởi vì bọn họ không ở Đế quốc Thiên Phượng!
Như vậy về cơ bản thì ba thế lực có thực lực ngang bằng với Đế quốc Thiên Phượng, cùng nhau tấn công Đế quốc Thiên Phượng. Căn bản thì không có hồi hộp gì cả, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
Tin chắc rằng m Nguyệt Tông cũng sẽ không nói gì, bớt đi một Đế quốc Thiên Phượng tấn công Đế quốc Thánh Tâm, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
Kể từ đó cả ba nhà liên kết với nhau, đầu tiên là ở Đế quốc Thiên Phượng, mặc kệ ra sao đều tiến thoái thống nhất.
E rằng Phượng Dao cũng không ngờ tới, không hiểu ra sao cả mà cả ba thế lực đều muốn đến tân công Đế quốc Thiên Phượng.
“Đây là chuyện nhỏ, chỉ cần Long tông chủ không phản bội là được.”
Chủ của Bích Hải Điện nói.
Hoàng Lâm Vũ rất phấn chấn, theo như suy đoán của hắn, Diệp Thiên Dật có thể sống đàng hoàng trên đảo Phượng Hoàng Thiên hoặc là vẫn chưa rời khỏi thiên lao. Dù sao chỉ cần đánh lên đó thì Diệp Thiên Dật nhất định phải chết.
Long Ngạo Dương cười nói: “Sao có thể chứ? Hai vị đều là bạn tốt trăm năm của Long Thần Sơn, lần này là lần nỗ lực cuối cùng bản tôn, nếu nàng không đồng ý thì bản tôn sẽ truyền tín hiệu cho hai vị, tấn công trực tiếp vào đảo Phượng Hoàng Thiên. E rằng nàng tuyệt đối không nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra!”
“Nếu như bản tôn thành công thì nhất định dâng lên thứ đã hứa lúc trước với hai vị, đến lúc đó Đế quốc Thiên Phượng cũng là của bản tôn rồi, chuyện này không thành vấn đề!”
Long Ngạo Dương tiếp tục nói.
Đối với cả hai nhà đều có lý do, nhưng không nhất thiết phải là lý do, chỉ là dã tâm và lòng tham khiến họ quyết định thử, đồng thời điểm mấu chốt là họ muốn biết rõ khi liên kết thế lực với hai nhà kia thì mạnh đến cỡ nào.
“Vậy thì Long tông chủ cần phải phá hủy đại trận của đảo Phượng Hoàng Thiên, nếu đại trận chưa bị hủy, chúng ta sẽ không đi lên.”
Chủ của Hoàng Thiên Các, Hoàng Lăng Thiên nói.
Suy cho cùng, đó là lãnh thổ của người ta, điều sợ nhất chính là lực lượng của đại trận hộ tông.
“Yên tâm! Bản tôn đã lập một kế hoạch hoàn hảo rồi. Bản tôn đi đây.”
Sau đó Long Ngạo Dương dẫn người đi đến đế cung.
…
“Ấy ấy ấy, vợ của ta, ngươi chỉ còn không đầy ba ngàn tử tinh tệ, ngươi chắc chắn muốn cược sao?”
Diệp Thiên Dật nhìn Hàn Nhã Nhi.
Người phụ nữ này nhìn lạnh lùng như vậy, lúc chơi cũng chỉ là một đứa trẻ cứng đầu thôi.
Hàn Nhã Nhi siết chặt là bài rồi đẩy tất cả vào.
“Ngươi cho rằng giả vờ dọa người thì bổn đế sẽ sợ ngươi?”
Phượng Dao lạnh lùng cười một tiếng.
“Theo!”
Diệp Thiên Dật bên cạnh lộ ra vui vẻ.
Đánh cược một hồi, giữa hai người nảy sinh ra duyên phận kỳ diệu.
Dù sao thì mối quan hệ cũng đã thăng hoa, có thể vẫn còn kiêu ngạo không ai chịu phục ai, và còn có chút địch ý với nhau, nhưng chắc chắn có thể gọi là bạn bè rồi.
Chủ yếu vốn dĩ hai người là kẻ thù của nhau nhưng họ biết được thực lực của đối phương.
“Ngươi thua rồi!”
Phượng Dao nhếch khóe miệng khẽ nói.
“Vậy sao?”
Hàn Nhã Nhi nhìn nàng, hai người nhìn nhau.
“Ba cây! Cho dù ngươi có lớn thế nào cũng không thể lớn bằng bổn đế được. Trừ phi, ngươi có thể đánh ra được lá to hơn.”
Phượng Dao ôm ngực châm chọc nhìn Hàn Nhã Nhi.
“Hai, ba, năm.”
Hàn Nhã Nhi đánh ra ba lá bài nhỏ nhất.
Phượng Dao: ???
“Ngươi!”
Nàng nghiến răng nhìn chằm chằm Hàn Nhã Nhi.
“Thật là ngại quá, ván này bổn đế thắng mất rồi.”
Ba cây là lớn nhất, tức là ba lá bài giống nhau, ngươi đưa ra con bài càng lớn thì càng có cơ hội thăng, nhưng… còn có ba lá nhỏ nhất, hai, ba, năm, chuyên dùng để ăn ba cây.
Bởi vì A là lá lẻ lớn nhất, mà hai ba bốn là sảnh, vì vậy hai ba năm là nhỏ nhất
Nhưng bình thường ai bốc được hai ba năm mà không bỏ bài chứ? Đây là lý do tại sao Hàn Nhã Nhi cứng đầu không những không loại bỏ mà còn dùng để ăn ba cây lớn nhất của Phượng Dao.
Thực ra, chủ yếu là Hàn Nhã Nhi cảm thấy nếu thua cũng không sao cả, nàng muốn nhìn thấy ân oán của hai nhà có thể xóa bỏ, nàng thực sự là một người hoàn toàn hướng về hòa bình.
Nhưng nàng cũng không ngờ Phượng Dao có ba cây.
“Hừ! quả nhiên Nữ hoàng Thánh Tâm là một người giỏi giang lớn mật.”
Phượng Dao khó chịu nói.
“Đặc sắc đặc sắc!’
Diệp Thiên Dật ở bên cạnh vỗ tay.
Mặc dù Hàn Nhã Nhi thắng ván này nhưng hiện tại nàng đã thua Phượng Dao bốn ngàn tử tinh tệ rồi.
“Tiếp tục.”
Bị hai ba năm ăn mất ba cây, Phượng Dao cảm thấy mặt mình như bị Hàn Nhã Nhi tát một cái, rất khó chịu.
Hiển nhiên nàng đã ghiền trò này rồi.
Cũng tốt! Nữ hoàng này đều không thể thua dù chơi như thế nào đi nữa, ngoài ra nói không chừng trong tương lai hai người bọn họ vì nguyên nhân này mà tiếp tục hẹn nhau.
Vào lúc này, một cô người hầu đi tới.
“Nữ hoàng bệ hạ!”
“Nói!”
Diệp Thiên Dật ngồi đó đảm nhận việc xáo bài như một công cụ.
“Tông chủ Long Thần Sơn đang đợi Nữ hoàng bệ hạ trong đế cung.”
Động tác xáo bài của Diệp Thiên Dật dừng lại.
Long Thần Sơn?