Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 37

Đình trên núi phía sau Anh Lương đúng là nơi lý tưởng để thưởng nguyệt.

Đình được xây ở trên một vách núi, xung quanh không có vật gì che chắn, đứng đây sẽ thấy song nguyệt càng sáng tỏ. Nhờ vào ánh trăng, còn có thể nhìn rất rõ những gợn sóng lấp lánh của dòng sông dưới núi. Tiếng côn trùng rả rích kêu càng khiến màn đêm thêm phần tĩnh mịch.

Tử Đàn đào một cái hũ được chôn dưới cột đình thứ ba lên. Nàng đặt chiếc hũ trên bàn đá nhỏ giữa đình, cười nói: “Nhược Nhất nếm thử cái này đi”. Tử Đàn chỉ tay lên bàn, trên bàn liền xuất hiện hai chiếc chén bạch ngọc, nàng rót một chút vào chén rồi đưa cho Nhược Nhất.

Nhược Nhất không nghi ngờ gì, khẽ nhấpngụm. Một mùi thơm dễ chịu liền lan tỏa trong miệng, mùi rượu thoang thoảng, đầu lưỡi và cổ họng cô có cảm giác ngòn ngọt và man mát. Một người không hiểu gì về rượu như Nhược Nhất cũng phải khen ngợi: “Đúng là rượu ngon”.

Tử Đàn mỉm cười: “May mà hũ rượu này được ngâm lâu, trước đây loại rượu này rất khó uống nhưng vì được chôn dưới đất hơn một nghìn hai trăm năm, dĩ nhiên nó sẽ trở thành rượu ngọt”.

Nhược Nhất suýt chút nữa thì phun rượu ra ngoài. Cô mượn ánh trăng để nhìn “thứ” trong chén rượu.

Hơn một nghìn hai trăm năm… loại rượu này thật sự còn uống được sao?

“Hồi ấy còn trẻ, vì mới tới Anh Lương nên ta chẳng biết gì cả, sư phụ bảo ta làm gì thì ta làm nấy. Hồi ấy, Anh Lương chủ nghiện rượu, liền bảo những đồ đệ gia thế hiển hách của mình cùng tu thuật ủ rượu, thực chất là để tha hồ được uống rượu. Hũ rượu đào này chính là hũ rượu đầu tiên ta ủ. Hồi ấy nếm thử một ngụm, ta thật sự cảm thấy trên thế gian không có thứ nào khó uống như thế nên liền dùng thuật bí mật để chôn nó. Bây giờ nếm thử, không những mùi vị tuyệt vời, mà nó còn khiến ta nhớ về quá khứ”.

Nhược Nhất không kìm được tò mò hỏi: “Bộ dạng của Anh Lương chủ hơn một nghìn năm trước cũng giống như bây giờ sao?”.

Tử Đàn cười nói: “Không, nếu Anh Lương chủ có bộ dạng vô dụng như bây giờ, thì liệu có ai muốn gửi con mình vào tay sư phụ không? Trước đây sư phụ… được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam ở Cửu Châu này đấy”.

“Đệ nhất mỹ nam…”. Nhược Nhất im lặng, quả thực cô không thể liên hệ đứa bé tính khí nổi nóng thất thường ấy với đệ nhất mỹ nam được.

Quả nhiên là thời gian trôi đi khiến người ta đổi khác!

Tử Đàn lại rót đầy hai chén rượu, than vãn: “Thấm thoát đã đến cái tuổi này rồi, có lẽ thời gian là sức mạnh lớn nhất trong thế gian này”. Tử Đàn nhìn Nhược Nhất, “Hai trăm năm trước, ta tỉnh dậy ở động Hàn Ngọc. Ta vốn tưởng Cửu Châu vẫn là Cửu Châu, U Đô vẫn là U Đô, Tiêu Nhi của ta vẫn là Tiêu Nhi của ta. Nhưng không ngờ, lúc ta ngủ say, Cửu Châu và U Đô đều thay đổi, ngay cả Tiêu Nhi cũng thay đổi”.

Nhược Nhất chăm chú nghe, tay bất giác cầm chặt chén rượu.

“Tiêu Nhi sinh ra đã là bá chủ Cửu Châu, trưởng bối trong tộc kỳ vọng rất cao vào Tiêu Nhi, vì thế họ cũng đưa ra những yêu cầu nghiêm khắc. Từ nhỏ Tiêu Nhi đã theo các trưởng bối giải quyết các việc trong tộc, ít khi tiếp xúc với người cùng tuổi, vì thế tính cách của Tiêu Nhi cũng già trước tuổi và lạnh lùng với người khác. Ta cũng chưa từng thấy Tiêu Nhi vui sướng hay xúc động với những thứ Tiêu Nhi yêu thích”. Tử Đàn quan sát vẻ mặt trầm mặc của Nhược Nhất, bỗng nói: “Nhược Nhất có biết vì sao ta hiểu rõ quá khứ của Tiêu Nhi không?”.

“Quan hệ của hai người thân thiết như vậy, dĩ nhiên biết rõ quá khứ của nhau”.

“Hôm nay, ta sẽ nói rõ những chuyện này với muội, để muội khỏi đoán lung tung”. Tử Đàn khẽ nhấp một ngụm rượu và nói: “Ta tên là Thương Tuyết. Sau khi Thương Tiêu xưng vương, để tránh tên của nó, ta liền đổi tên là Tử Đàn”. Nàng nói nhẹ nhàng, đến độ Nhược Nhất nghe xong nhất thời không hiểu Tử Đàn muốn nói gì. Sau khi đã hiểu rõ, cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn Tử Đàn. Tử Đàn nói tiếp: “Ta là chị gái của Thương Tiêu, lớn hơn nó năm trăm tuổi”.

Chị? Nhược Nhất sửng sốt.

“Khi ta tới Anh Lương bái sư thì nó mới chào đời ở U Đô, nghe nói ngày nó chào đời, tám mươi mốt đạo thiên lôi giáng xuống gần như phá tan nửa dãy U Đô. Nó chịu tám mươi đạo đầu tiên, mẫu hậu thay nó nhận đạo cuối cùng và mất mạng. Phụ vương ta vì thế đặt tên tục cho nó là Tử Ly”.

Nhược Nhất ngây người nghe.

“Tiêu Nhi là bậc kỳ tài hiếm có. Ta ở Anh Lương tu luyện phép thuật, cứ cách mười năm lại có một tháng được nghỉ để về U Đô. Mỗi lần gặp Tiêu Nhi, ta đều vô cùng kinh ngạc. Tiêu Nhi tiến bộ nhanh tới mức khiến ta cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng điều khiến ta kinh ngạc hơn nữa là, ánh mắt nó càng ngày càng trầm mặc”. Tử Đàn thở dài một tiếng, “Nó dù giỏi giang thế nào thì lúc ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, dù nó tỏ ra chín chắn như thế nào thì thực chất nó vẫn muốn chơi đùa. Ai đối xử khoan dung, thoải mái với nó dù chỉ một chút, nó liền trở nên thân thiết với người đó. Hồi ấy, cả U Đô chỉ có ta là thoải mái với nó nhất, vì thế nó luôn thân thiết với ta. Ta tu hành ở Anh Lương hơn ba trăm năm, sau khi quay về U Đô, ta được nhận chức đại tướng quân, chính là chức mà bây giờ Võ La đảm nhiệm. Ta quanh năm chinh chiến bên ngoài nên cũng ít trò chuyện với Tiêu Nhi. Cộng tất cả những tháng ngày sau đó ta và Tiêu Nhi được ở cùng nhau cũng không nhiều bằng ba trăm năm trước đó. Nhược Nhất, muội biết ta ngủ trong Hàn Ngọc động bốn trăm năm, nhưng, muội biết vì sao ta lại ngủ không?”.

Nhược Nhất lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Muội đã từng hỏi Thương Tiêu, nhưng chàng im lặng không nói. Các tiểu yêu ở U Đô sơn cũng đều nói không biết”.

“Các tiểu bối ở U Đô sơn kiêng dè khi nhắc tới chuyện năm ấy cũng là lẽ đương nhiên. Còn về Tiêu Nhi…”. Tử Đàn ngẩng đầu nhìn song nguyệt trên bầu trời, giọng nói lạnh lùng: “Trước khi ta ngủ say, phụ vương ta đã qua đời, Tiêu Nhi ngồi lên vương vị, dẫn quân thân chinh trận đại chiến cuối cùng. Đây vốn là một trận tất thắng, nhưng vì trong quân đội của yêu tộc có một tên phản nghịch, khiến mười vạn binh sĩ tinh nhuệ đều bị tiêu diệt. Tên phản nghịch này chắc là muội cũng biết”.

Nhược Nhất hoang mang.

Tử Đàn mỉm cười lạnh lùng: “Hắn tên là Thương Tế, tên tục là Tử Hiên. Chính là Tầm Thường cung chủ nổi danh thiên hạ hiện nay – Quý Tử Hiên. Không ai biết chân thân của hắn cũng là một cửu vĩ bạch hồ. Hắn là anh em cùng cha khác mẹ với ta và Tiêu Nhi. Ban đầu hắn phản bội yêu tộc, lấy trộm cả cuốn thiên thư được đặt trên bạch môn ở đỉnh Hàn Ngọc. Hắn tiết lộ tất cả quân cơ của tộc ta, đến nỗi mười vạn tướng sĩ của yêu tộc ta phải chết thảm nơi sa trường”.

Quá khứ giữa Quý Tử Hiên và Thương Tiêu là như thế! Nhược Nhất giật mình, Thương Tiêu bị anh em ruột thịt phản bội, chả trách trước đây hắn thận trọng trong việc dùng người như vậy, thì ra là “đòn đau nhớ đời”.

“Ta vì cứu Tiêu Nhi, không cẩn thận nên bị phong ấn, từ đó chìm vào giấc ngủ say… Sự việc năm ấy chắc chắn là một vết thương trong lòng Tiêu Nhi. Làm sao Tiêu Nhi để muội biết nó đã từng bị ép vào thế khó như vậy”.

Nhược Nhất thấy lòng đau thắt, lại nghe Tử Đàn nói: “Cho dù khi ấy tình cảnh khó khăn như thế nhưng ta chưa bao giờ thấy Tiêu Nhi tỏ ra mềm yếu. Ta luôn tưởng nó đã kiên cường tới mức không biết đến buồn vui. Nhưng hai trăm năm trước, khi mở mắt, ta rất bất ngờ khi thấy nó thể hiện rõ cảm xúc như thế”. Tử Đàn nhìn Nhược Nhất cười, “Tiếp theo, ta muốn nói chuyện của hai trăm năm trước, muội còn muốn nghe ta nói tiếp không?”.

Nhược Nhất nói: “Muốn… nhưng lại không muốn. Muội…”. Nhược Nhất cầm chặt chén bạch ngọc, cô khẽ nói, “Muội hơi sợ”.

“Dù muội có muốn hay không, ta đều phải nói cho muội nghe. Tiêu Nhi đã cô đơn quá nhiều rồi, ta chỉ muốn những ngày tháng sau này của Tiêu Nhi được vui vẻ hơn mà thôi”. Tử Đàn nhìn lên song nguyệt trên bầu trời, “Ta nhớ muội bỏ đi đúng vào ngày hỷ nguyệt, ba tháng sau khi muội đi, Tiêu Nhi từ dòng Quỷ Khốc dưới U Đô quay về, trên người đầy lệ khí. Tiêu Nhi chỉ nói với ta một câu, từ nay về sau, ngày hỷ nguyệt chính là sinh thần của nó”.

“Chàng… chàng tìm muội ở dòng Quỷ Khốc suốt ba tháng?”. Nhược Nhất kinh hãi, lệ khí ở dòng Quỷ Khốc đáng sợ vô cùng, ở trong đó lâu như vậy cho dù là Thương Tiêu cũng không thể chịu được. Hơn nữa, nếu Nhan Nhược Nhất thật sự rơi xuống dòng Quỷ Khốc, e rằng cũng nhanh chóng tan xương nát thịt. Sao chàng lại không biết? Hay là cho dù chàng biết, chàng cũng nguyện tìm kiếm trong vô vọng?

Tử Đàn không đáp lời cô. Nàng nói: “Tiêu Nhi chưa bao giờ đón sinh thần, bởi vì sinh thần của nó là ngày giỗ của mẫu thân, đó là lần duy nhất ta nghe thấy chính Tiêu Nhi chủ động nhắc tới hai chữ ‘sinh thần’. Về sau ta mới biết, thì ra là giữa muội và Tiêu Nhi có hẹn ước gì đó về sinh thần, đúng không?”.

Nhược Nhất im lặng, run rẩy nhắm mắt, trong đầu không ngừng hiện lên tiếng nói tinh nghịch của mình: “Tiêu hồ ly, chàng có muốn hẹn ước với ta không?”, “Hẹn ước… khi nào ta thổ lộ với chàng, khi ấy chính là sinh thần của chàng. Quà sinh thần là bạn gái!”. Còn ngày Nhược Nhất rời đi, cô tức giận hét lớn vào Hàn Ngọc động: “Thương Tiêu! Mẹ kiếp, chúc chàng sinh thần vui vẻ!”. Vì thế, chàng đang tuân thủ hẹn ước ấy, hay là chàng muốn món quà sinh thần mà chàng chưa có được?

“Sau đó, người của Tầm Thường cung tìm tới, nói là muốn trao ‘di vật’ mà muội để lại, bảo một mình Tiêu Nhi tới Tầm Thường cung lấy”. Tử Đàn xoay xoay chén rượu trên tay, “Quý Tử Hiên chắc chắn đã sắp đặt sẵn kế sách để giết hại Thương Tiêu trong Tầm Thường cung, tất nhiên ta không cho Tiêu Nhi đi, nhưng ta vẫn không thể ngăn được. Lúc quay về, toàn thân Tiêu Nhi đầy máu, tay nó cầm chặt một phong thư, từ đó ấn đường của nó liền có ấn ký nhập ma. Về sau ta nghe người ta nói, mắt của Quý Tử Hiên cũng bị phế bỏ”.

Mắt Nhược Nhất hoe đỏ: “Di vật? Muội có để lại di vật nào đâu, cho dù muội để lại di vật thì cũng không đáng để chàng nhập ma…”.

Tử Đàn lạnh lùng nói: “Không có sao? Vậy thì bức thư ‘Gửi Thương Tiêu!’ mà ta nhìn thấy từ đâu tới? Muội có biết khi nhìn thấy bức thư ấy của muội, biết được muội đã lên kế hoạch bỏ đi từ lâu, ngay cả ta cũng kinh ngạc vô cùng không? Muội để lại một lời tuyệt bút, hiên ngang bỏ đi, đổi lại là Tiêu Nhi nhập ma, gần như điên loạn… Nhược Nhất, bây giờ biết những chuyện này, muội có cảm thấy đau lòng không? Tuy không phải lúc nào ta cũng ở bên Tiêu Nhi, nhưng cũng có thể nói là ta chứng kiến nó lớn lên. Từ trước tới nay Tiêu Nhi đều lấy yêu tộc trong thiên hạ làm trọng. Nhưng hai trăm năm trước nó phụ thiên hạ, chỉ cầu xin thời gian quay ngược trở lại và đổi lấy cái nhìn của muội ở đỉnh U Đô”.

“…”.

“Muội có thể tưởng tượng dáng vẻ Tiêu Nhi uống say, ngồi trong Phù Vân các thất thanh nghẹn ngào không? Muội có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Tiêu Nhi khi hàng trăm lần nó định nhảy xuống U Đô sơn chỉ để tìm kiếm một bóng hình hư ảo không? Muội có biết khoảnh khắc cuối cùng khi bị phong ấn Tiêu Nhi đã gọi ai không? Muội có biết khoảnh khắc khi phá phong ấn Tiêu Nhi đã gọi tên ai không?”.

“…”.

“Nhan Nhược Nhất!”. Tử Đàn khẽ thở dài một tiếng, “Nhược Nhất, nghe những chuyện này muội có thấy hổ thẹn trong lòng không? Hôm nay muội đã quay về đây nhưng muội lại mang theo một vị hôn phu bản lĩnh như vậy… Lẽ nào muội quay về đây chỉ để đánh thức Tiêu Nhi, rồi lại móc lấy trái tim của nó sao?”.

Nhược Nhất bịt mắt lắc đầu, nghẹn ngào tới mức không thể nói thành lời.

“Thôi, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi ta vốn không nên nói nhiều, chỉ là, Nhược Nhất, sao muội nỡ để Tiêu Nhi tiếp tục cô đơn lẻ bóng”. Tử Đàn lại rót rượu cho Nhược Nhất. “Chắc bây giờ Tiêu Nhi không ngủ được, cũng thưởng nguyệt trong tâm trạng buồn rầu. Muội hãy uống chén này rồi Tiêu Nhi đi”.

Sau khi Nhược Nhất đi, Tử Đàn sờ quanh viền chén rượu như chợt nghĩ ngợi điều gì, lẩm bẩm: “Liệu mình có cho quá liều thuốc không nhỉ? Cô nương này có lẽ là lần đầu, không chịu được thì làm sao?… Thôi, người trẻ tuổi mà, quá liều một chút cũng tốt”.
Bình Luận (0)
Comment