Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 57

Đã rất nhiều lần Nhược Nhất nghĩ rằng: Năm ấy khi Thương Tiêu nhìn thấy mình nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn, nhìn mình gạt tay chàng, thà chết cũng muốn rời xa chàng, rốt cuộc trong lòng chàng cảm thấy như thế nào.

Là hối hận? Là đau lòng? Hay là nỗi tuyệt vọng luôn theo chàng như hình với bóng?

Còn bây giờ Nhược Nhất nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại, cô thà chết thảm một vạn lần chứ không muốn Thương Tiêu trải qua nỗi đau như thế. Người bị bỏ lại mới là người đau khổ nhất.

Khi Nhược Nhất lảo đảo chạy ra từ trong bóng tối lạnh thấu xương, nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Thương Tiêu, cô nói: “May mà chàng vẫn còn sống”. Nhưng khóe miệng cô cứng đờ, không thể nở nụ cười. Ngay cả mỉm cười chế nhạo cũng thấy khó khăn.

Nhược Nhất tự nói với mình, không sao, chàng sẽ bước ra từ trong ma chướng, không sao.

Lần này Nhược Nhất ngất đi tới tận tối, song nguyệt đã lên rất cao. Lại là hỷ nguyệt. Theo tập tục của Cửu Châu, đây là ngày nên làm việc hỷ, dựng vợ gả chồng. Nhưng bây giờ cô nắm tay Thương Tiêu, cảm thấy người ở ngay trước mắt mà giống như đã tử biệt.

Nhược Nhất im lặng một lúc rồi lấy hết dũng khí lẩm bẩm: “Thương Tiêu, sinh thần vui vẻ”. Cô đợi rất lâu, đợi Thương Tiêu đỏ mặt, quay sang trả lời cô một câu ngượng ngùng: “Ừm”. Nhưng cuối cùng lại là chính cô tự nói: “Ta, ta biết chàng là người kiêu ngạo. Chàng, thực ra trong lòng chàng rất vui. Ta biết, ta biết mà”. Cô gục đầu vào đầu gối Thương Tiêu, gối đầu lên tay hắn, ánh mắt xót xa đau đớn.

Miếng ngọc bội màu trắng đeo trên thắt lưng Thương Tiêu phản chiếu ánh trăng ngoài cửa khiến Nhược Nhất chói mắt. Cô oán trách: “Chàng còn phải nấu mỳ suông cho ta suốt đời, nhưng chàng chưa bao giờ nấu thành công, dù chỉ một bát”.

“Chàng muốn quà gì?”. Nhược Nhất nói: “Ta tặng quà cho chàng, chàng phải tỉnh lại, nếu không… nếu không…”, nếu không ta sẽ ra đi. Nhưng Nhan Nhược Nhất đâu thể đi được.

Nghĩ như vậy, Nhược Nhất có chút ấm ức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Thương Tiêu. Cô vòng tay qua cổ Thương Tiêu, kéo người hắn xuống, đầu tiên là hôn nhẹ, nụ hôn mang theo chút nũng nịu của nữ tử. Nhưng nụ hôn này khiến lòng cô ấm áp, xua tan cảm giác lạnh băng trong cơ thể cô những ngày gần đây. Nhược Nhất hôn say đắm.

Lúc này Nhược Nhất cảm thấy rất rõ sự ấm áp nơi lồng ngực đang lan tỏa. Ấn ký mà Thương Tiêu tạo ra ở phía sau tai cô dần nóng rát. Máu ở tứ chi dường như được sống lại, cô không thể khống chế nổi cảm xúc và sự thúc giục trong lòng. Nhược Nhất không thể dừng lại, cô hôn lên môi Thương Tiêu như một kẻ tham lam, cô tách môi lưỡi của hắn ra như kẻ xâm lược hung bạo, hôn nghiến ngấu như muốn cướp đi hơi thở của hắn.

Thương Tiêu cứ để mặc cho Nhược Nhất cướp đoạt hơi thở của mình, hắn không phản kháng, không tức giận, không xúc động, không phản ứng, sắc mặt không hề biến đổi.

Nhược Nhất không khỏi cau mày, cô nhẫn tâm cắn rách bờ môi Thương Tiêu. Mùi máu tanh liền bao phủ giữa môi răng của hai người. Dần dần, Nhược Nhất có cảm giác kỳ lạ, hơi thở của cô phả lên mặt Thương Tiêu rồi bật ngược trở lại, khiến cô có cảm giác bị thiêu đốt tới đau đớn. Cô khát khao được Thương Tiêu chạm vào mình, khao khát được mơn man da thịt của hắn, khao khát được ôm hắn mà không bị bất cứ vật gì ngăn cách…

“Thương Tiêu”, Nhược Nhất khẽ gọi. Chưa bao giờ cô khao khát được nghe thấy sự đáp lại của hắn như lúc này.

“Thương Tiêu…”. Giọng nói của cô khàn khàn khi cảm xúc trong lòng không ngừng trỗi dậy. Cô vừa ngậm bờ môi của Thương Tiêu, khẽ hôn lên đó, vừa đẩy hắn nằm xuống giường.

Ngón tay Nhược Nhất lướt qua mái tóc dài màu bạc của Thương Tiêu, rồi thò vào trong cổ áo hắn, chậm rãi vuốt ve sống lưng hắn, chậm rãi cởi áo hắn. Trong đôi mắt màu tím của Thương Tiêu không có một chút dao động nào, vẫn trong veo như lúc đầu. Dường như tất cả những gì Nhược Nhất làm bây giờ đều chỉ là làn nước khẽ lay động, chẳng ảnh hưởng gì tới gió trăng.

Tính hiếu thắng bị kích thích, bờ môi Nhược Nhất men theo cằm của Thương Tiêu, từ từ lướt xuống, cắn một cái ở chỗ động mạch cổ của hắn, rồi cô lại nhẹ nhàng liếm mút và khiêu khích. Nhược Nhất làm tất cả những gì có thể để trêu chọc Thương Tiêu, dùng mọi chiêu bài mình biết. Cô mơn trớn, khiêu khích ở ngực hắn, cắn mút khắp nơi khiến trên người Thương Tiêu đầy dấu đỏ.

Nhưng Thương Tiêu vẫn không động lòng. Nhược Nhất tuyệt vọng chán nản. Cuối cùng Nhược Nhất muốn từ bỏ, nhưng khi cô chỉnh lại y phục, rời khỏi người Thương Tiêu thì cái lạnh giá lan tỏa toàn thân cô, giống như hàng ngàn hàng vạn kim băng đâm vào tim khiến cô đau đớn vô cùng, dấu ấn sau tai buốt lạnh tới mức não cô cứng đờ.

Lúc này Nhược Nhất mới sực nhớ, song sinh ấn của cửu vĩ bạch hồ chính là ấn được tạo ra để duy trì nòi giống. Thì ra, họ đã đến lúc làm chuyện ấy rồi.

Nhược Nhất nói đùa: “Thương Tiêu, nếu chàng tỉnh lại, chàng có trách ta cưỡng hiếp chàng không?”. Nói xong, cô cười một mình. Nhưng khi Nhược Nhất nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thương Tiêu, ngay cả gượng cười cô cũng không thể. Nhưng cô phải làm chuyện này, cho dù Thương Tiêu không có phản ứng thì cô cũng phải làm, cho dù Thương Tiêu không biết gì thì cô cũng phải làm. Bởi vì nếu không làm, Nhược Nhất sẽ chết, Thương Tiêu cũng sẽ chết.

Nhược Nhất cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Thương Tiêu: “Hãy đáp lại ta dù chỉ một chút”. Hãy đáp lại ta dù chỉ một chút. Tiêu hồ ly, chí ít chàng cũng phải cho ta dũng khí để tiếp tục.

Cánh môi Nhược Nhất từ trán Thương Tiêu lướt xuống, mơn man qua ấn đường, sống mũi, đến tận bờ môi sưng đỏ của hắn. Nhược Nhất khẽ chạm vào, không cắn mút điên cuồng giống lúc nãy mà chuyển sang nhẹ nhàng. Hết lần này đến lần khác, cô gọi tên Thương Tiêu với một vẻ dạt dào tình ý. Cho dù ánh mắt người này trong veo tới mức không in hình bóng của cô.

Nhược Nhất mạnh dạn đặt tay vào nơi nhạy cảm nhất của Thương Tiêu, nhẹ nhàng vuốt ve, lại một lần nữa cởi bỏ quần áo, men theo cằm Thương Tiêu và hôn xuống ngực hắn, bụng hắn… May mà cuối cùng Thương Tiêu cũng có phản ứng sinh lý, Nhược Nhất không biết nên khóc hay nên cười.

Đây không phải lần đầu tiên, nhưng Nhược Nhất lại thấy đau không kém lần đầu. Lần này không có sự vuốt ve, an ủi từ ngón tay khô ráp của Thương Tiêu, không có tiếng thở khàn khàn của Thương Tiêu, cũng không có sự kìm nén cảm xúc của hắn.

Chỉ là một mình Nhược Nhất nhẹ nhàng chuyển động…

Cô cúi người trước mặt Thương Tiêu, chịu đựng đau đớn khẽ khàng chuyển động, đến cuối cùng khi hắn đã ở nơi sâu nhất, Nhược Nhất lau mồ hôi túa ra vì đau trên má, trên trán, cô nói: “Tiêu hồ ly, ta cảm thấy ta đang cưỡng hiếp một xác chết”. Đây có lẽ là câu nói đùa, nhưng vì ngữ khí trần thuật khô cứng khiến Nhược Nhất cũng cảm thấy như mình không nói đùa.

Nhưng vẫn chưa thể kết thúc ở đây được, Nhược Nhất dùng bàn tay phải đang bị băng bó để che mắt Thương Tiêu, ngăn cách ánh nhìn của hắn, cũng là ngăn cách ánh nhìn của mình. Nhược Nhất chống người lên, chậm rãi dịch chuyển. Dần dần, mọi động tác đều trở nên dễ dàng hơn, cảm giác đau đớn biến mất, Nhược Nhất chuyển động mạnh hơn. Cô áp tai vào lồng ngực Thương Tiêu, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cô lặp lại động tác, không ngừng nói với bản thân, không sao, không sao, bây giờ chỉ là chàng đã nhập ma, rồi sẽ ổn thôi.

Nhưng bàn tay phải của Nhược Nhất vẫn bịt mắt Thương Tiêu. Nhược Nhất sợ, sợ phải chạm vào ánh mắt trong veo mà vô hồn ấy, nếu nhìn vào nó, có lẽ cô sẽ không thể làm được gì nữa.

“Thương Tiêu, Thương Tiêu!”. Tiếng gọi của cô lẫn trong những âm thanh ướt át. Nhược Nhất áp tai vào lồng ngực Thương Tiêu, nghe thấy nhịp tim của hắn nhanh hơn lúc nãy một chút, động tác của Nhược Nhất càng mạnh hơn.

Thương Tiêu, hãy trả lời ta.

Cho dù chỉ là một tiếng, hãy trả lời ta dù chỉ một tiếng thôi…

Cầu xin chàng. Hãy để ta biết, ta không chỉ có một mình…

Nhưng tới khoảnh khắc cuối cùng, Thương Tiêu vẫn không chút động lòng.

Nhược Nhất thở hổn hển trượt xuống người Thương Tiêu, hơi thở phả bên tai hắn, phả qua tóc mai của hắn. Song nguyệt lặng lẽ chiếu vào phòng, đêm tối tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi. Nhược Nhất nằm sát vào Thương Tiêu, cô chỉ cảm thấy lạnh hơn lúc cô ngất đi.

Vùi đầu vào trong chăn, Nhược Nhất cũng chẳng thèm quan tâm tới bộ dạng nhếch nhác của hai người, cô nhắm mắt, ngủ thiếp đi không một tiếng thở dài.

Tay phải của Nhược Nhất vẫn đặt trên mắt Thương Tiêu. Vì thế cô cũng không nhìn thấy cảm xúc dần dâng lên trong đôi mắt tím của hắn.

Đối với Nhược Nhất, bất kể hôm nay thảm hại như thế nào thì hôm sau khi mặt trời lên cao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Hôm sau, Nhược Nhất chỉnh trang lại quần áo của mình và Thương Tiêu rồi xách làn ra ngoài hái quả dại. Trước khi ra cửa, cô nhìn vết xanh đen trên cổ Thương Tiêu rồi cau mày, sờ miệng mình, nói: “Lẽ nào là vì gần đây không được ăn thịt nên đêm qua mình quá thèm khát?”.

Cô lắc đầu và đi ra ngoài. Nam tử ngồi bên giường, khẽ cử động ngón tay, rồi lại chìm vào im lặng.

Nhược Nhất tìm cả buổi sáng mới được một giỏ hoa quả, nhưng khi nhìn giỏ quả xanh, dịch dạ dày của Nhược Nhất liền trào ngược lên. Liên tiếp ăn nhiều ngày như vậy, cho dù đây là cao lương mỹ vị khó kiếm trên trời thì cô cũng sẽ chán ngấy, huống hồ loại quả này vừa chua vừa chát.

Nhược Nhất xách giỏ quả xanh, quyết không ăn dù bụng đói cồn cào. Nhược Nhất đang nghĩ ngợi lan man, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng, tiếng cười vô cùng quen thuộc. Đầu tiên cô sững người, sau đó niềm vui trào dâng trong lòng, cô vội ngoảnh đầu, vui sướng nói: “Huân Trì!”.
Bình Luận (0)
Comment