Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 111

Nghe Bàng Cổ vậy mà tố cáo mình ăn gian, Tống lão gia không vui, cực kỳ không vui.

Ta đúng là ăn gian, nhưng ngươi phát hiện sao?

Quả thực trần trụi vũ nhục Tống gia cược phẩm.

Tống Khuyết cười lạnh:

“Ở đây mấy trăm đôi mắt có thể nhìn rõ, ta ngồi nơi này cái gì cũng không động. Ngươi nói ta ăn gian vậy bằng cách nào? Ngươi mẹ nó ăn gian cho ta xem. Có phải hay không thua không được muốn quịt nợ?”

“Ngươi.... ngươi..”

Bành Cổ chỉ tay vào Tống đại quan nhân run rẩy không nói được nên lời.

Nếu tìm được chứng cứ, hắn đã sớm cho người đem tiểu tử này băm. Nhìn chung quanh đám người hồ nghi ánh mắt, lão Bành biết hôm nay lớn chuyện.

Lão Hà thì lúc này mới như trong mộng vừa tỉnh, kinh hãi nhìn về Tống Khuyết:

“Ngươi làm sao làm được?”

Cho hắn một nụ cười cao thâm mạt trắc, Tống đổ thánh bắt đầu lớn tiếng dọa người.

“Kết quả đã ra, đừng nói nhiều, sang tiền đi!”

Sợ thiên hạ không loạn đám quần chúng sao bỏ qua trò hay, đều lớn tiếng ồn ào yêu cầu bồi tiền. Bọn hắn ai cũng đã từng một lần trắng chiếu tại nơi này, bây giờ có cơ hội nhìn nhà cái ăn mệt tự nhiên hưng phấn, cũng muốn xem Bách Thắng đổ tràng xử lý như thế nào.

Một ngày thua sạch gần vạn lượng, Dù là Kim Xà bang cũng thấy nhức nhối.

Bành Cổ mặt âm tình bất định, nhìn chung quanh muốn tìm người trợ giúp nhưng không có ai.

Đại lão, nơi này ngài lớn nhất, ngươi đang tìm ai nha? Một đám tiểu đệ nín thở nhìn chân trong lòng cuồng hô.

Do dự một hồi lão Bành mới cắn răng quát lớn:

“Im lặng!”

Tất cả muốn xem hắn định làm như thế nào, đều rất phối hợp khoang tay đứng nhìn.

“Thua cuộc trả tiền thiên kinh địa nghĩa, chúng ta tất nhiên sẽ tuân thủ. Nhưng hôm nay trong đổ trang không có nhiều tiền như vậy, đợi chúng ta đi chuẩn bị 1 hôm, ngày mai sẽ mang đến cho ngươi thế nào?”.

Đậu xanh rau má!

Giỏi tính toán nha, khôn như ngươi quê ta đầy. Bây giờ cỏ cũng đã mọc cao bằng đầu người.

Tống đại lão gia cười lạnh, không thèm đếm xỉa ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Bành Cổ khinh miệt nói:

“Không có không biết đi lấy sao, Kim Xà bang chẳng lẽ nghèo đến mức 1 vạn lạng cũng không xuất ra rồi.

Không cần suy nghĩ đem việc ém nhẹm, hôm nay không nhận đủ tiền ta sẽ không đi đâu hết, đợi đến mai không có ai làm chứng quỷ mới biết các ngươi có hay không nuốt tiền của ta đây?”

“Đúng vậy, đúng vậy. 1 vạn mà thôi, Kim Xà bang chẳng lẽ không bỏ ra được?”

“Vậy có phải hay không sau này chúng ta thua bạc cũng có thể từ từ mấy hôm mới thanh toán?”

“Ta đã sớm nói mà, vẫn là đi Kim Lộc đổ trang nhất yên tâm. Nơi này quá không có phẩm!”

Lão Bành như thế trắng trợn định bùng tiền, quan khách lập tức không làm, trường hợp dần lâm vào mất khống chế.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Bành Cổ hai mắt sung huyết nhìn Tống Khuyết, hận không thể vặn gãy cổ hắn. Trong lòng âm thầm thề ngày sau nhất định phải lột da róc xương thằng nhãi này.

“Rầm!!”

Tống đại gia không làm, vỗ bàn đứng dậy lớn miệng quát:

“Làm sao, mẹ nó ngươi hỏi ta muốn làm sao. Việc này không phải ngươi tự chuốc lấy sao? Lập tức sang tiền, mọi người đều vội đây, không ai có thời gian cùng ngươi dông dài!”

“Ngươi muốn chết!”

Tại địa bàn mình lại có người lớn lối như thế, Bành Cổ sao có thể nhịn được, lập tức giận dữ muốn xuất thủ.

“Làm sao, thua không được, muốn đánh nhau rồi?”

Tống gia chính là không điểu hắn, khoang tay khinh miệt nhìn. Nhìn xung quanh một đám ánh mắt quỉ dị khách nhân, Bành Cổ không dám hành động thiếu suy nghĩ, thật sự một khi danh tiếng hủy hết bọn hắn Bách Thắng cùng Kim Xà bang mất đi không chỉ là 1 vạn lượng đơn giản như vậy.

Nhưng nếu như lấy 1 vạn lượng trả cho kẻ này, không nói trong bang cao tầng có hay không chấp nhận. Dù là có thì sau này mình chỗ này vị trí cũng khó giữ được, nghĩ đến đây hắn 2 mắt bốc lửa âm lãnh về trốn trong một góc mặt xám ngoét Đổng Thái.

Đúng lúc Bành Cổ do dự không quyết thời điểm, ngoài cửa đi đến mấy người dẫn đầu là 2 nam một nữ, nhìn thấy trong sảnh không khí không đúng, nữ nhân ở giữa liền lên tiếng:

“Có chuyện gì sảy ra?”

Nhìn người đến, lão Bành như tìm được chỗ dựa, mừng rỡ hô:

“Đại tiểu thư!”

Tống Khuyết cũng ngạc nhiên, 3 người này hắn vậy mà đều nhận biết. 2 nam là Ngô Phàm cùng hắn vị kia Từ thiếu, nữ nhân chính là Kim Xà bang chủ nữ nhi Thiết Ngọc Nương.

“Phàm ca, xin chào nhé!”

Thấy Ngô Phàm nghi hoặc nhìn qua, Tống Khuyết gật đầu với hắn cười.

“Tống huynh đệ, có chuyện gì xảy ra?”

“Mấy việc vớ vẩn thôi, không có gì cả” – Tống lão gia bâng quơ lắc đầu. Tiếp tục đặt chú ý vào phía trước Bành Cổ cùng vị kia thiếu nữ.

Thấy Tống Khuyết không muốn nói rõ ràng, Ngô Phàm nhíu mày không vui. Gặp bên cạnh Từ thiếu nghi ngờ nhìn sang liền đem Tống thiếu lai lịch một năm một mười cho hắn giới thiệu, kể cả việc chuyển nhượng trang viên cũng không giấu giếm.

.....

“Bành trưởng lão, nơi này có chuyện gì?” – Thiết Ngọc Nương không vui nhíu mày hỏi.

“Tiểu thư, là có chuyện như vậy.....”

Bành Cổ lập tức tiến đến bên cạnh cho Thiết Ngọc Nương giảng giải đầu đuôi câu truyện, có nhiều người ở đây như vậy hắn cũng không dám thêm mắm dặm muối, chỉ là thực chất đem sự việc nói ra.

“Là ngươi nói chúng ta Kim Xà bang thua không nổi?”

Nghe người dưới kể lại, Thiết Ngọc Nương lúc này mới quay lại trừng mắt hất cằm hỏi Tống Khuyết.

Thật sự giống một con kiêu ngạo khổng tước nha, Tống đại quan nhân buồn cười:

“Ta nói như thế nào không quan trọng, các ngươi xử lý việc hôm nay thế nào mới trọng yếu. Mọi người đang nhìn đây!”

Oa má ơi, thật là đẹp trai!!!

Bây giờ mới nhìn rõ mặt Tống đại quan nhân, tiểu cô nương 2 mắt lập tức nổ thành hình trái tim.

Vốn đang còn muốn càn quấy một lát Ngọc Nương thấy trước mặt mình gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng mỹ nam tử khuôn mặt liền đỏ bừng, câu mắng chửi người vội vàng nuốt vào trong bụng, dịu dàng nhơn nhớt khẽ mở miệng:

“Có chơi có chịu, chỉ mấy ngàn lượng bạc mà thôi. Công tử yên tâm Kim Xà bang chúng ta không đến nỗi thiếu chút tiền đấy!”

Củ lạc giòn tan.

Vốn vừa bốc lên chút hi vọng Bành Cổ liền bị nhà mình đại tiểu thư một tổ hợp quyền đánh cho váng đầu, cả người ngơ ngác hỗn độn.

“Người đâu, đi về trong bang lấy tiền cho vị này công tử” – Thiết Ngọc Nương quay đầu đối với phía sau hộ vệ ra lệnh.

“Rõ, tiểu thư!”

"Cái này, tiểu thư..." - Tỉnh ra lão Bành còn muốn nhắc nhở nhưng cuối cùng bị Thiết Ngọc Nương ghét bỏ xua tay đuổi đi rồi.

......

Đi cùng cô nương này 2 người nhìn Thiết Ngọc Nương vẻ mặt hoa si quả thật không biết nói gì. Ngô Phàm đưa ánh mắt quỷ dị nhìn sang bên cạnh Từ thiếu.

Trong thành người nào không biết Từ Thế Thịnh truy cầu nàng hồi lâu, Từ thiếu vẻ mặt so với ăn phân còn khó coi, nhưng dưỡng khí công phu còn có thể hắn rất nhanh nhịn xuống, cố nén trong lòng không vui đứng ra:

“Ngọc Nương chậm đã!”

Thiết Ngọc Nương nghi hoặc quay sang, Tống đại gia cũng nhìn hắn xem vị này Từ thiếu muốn làm cái gì.

“Vị này huynh đệ là Tống Khuyết đi, Ngô huynh mới đây còn cùng ta nhắc qua ngươi, hôm nay lại lập tức gặp mặt, chúng ta còn thật có duyên đây!”

“Ra mắt Từ thiếu, đa tạ ngươi ngày trước đã nhường lại thứ yêu thích.”

Đưa tay không đánh mặt tươi cười, Tống đại quan nhân cũng khách khí chắp tay cùng hắn chào hỏi.

“Chuyện nhỏ mà thôi, Tống huynh đệ, mọi người đều đã là người quen. Vậy hôm nay cho ta một bộ mặt, chuyện này cứ như vậy bỏ qua thế nào?”

Tống Khuyết nhíu mày:

“Không biết Từ thiếu nói bỏ qua là ý như nào?”

Cái này còn cần nói rõ ràng sao, Từ Thế Thịnh không vui, nhưng vẫn nén giận cười:

“Tất nhiên là tiền cược chuyện như thế bỏ qua, dù sao ngươi cũng không mất cái gì đúng không?”

Nghe hắn nghiêm trang nói hươu nói vượn Tống đại lão gia bĩu môi.

6000 lạng bạc không biết tiểu tử này có lấy ra được không mà nói ra như thế nhẹ nhàng. Hơn nữa nghe ý hắn kể cả kia 3000 lượng trước đó cũng muốn trả lại.

Dùng của người phúc ta lấy lòng gái làm rất thuận tay nha. Tống gia sao điểu hắn, hờ hững lắc đầu:

“Thật có lỗi Từ thiếu, bộ mặt ngươi không đáng giá 9000 lạng.”

Bách Thắng đổ trang lập tức tĩnh lặng như chết, tiếng hít thở từng người cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Tại Thanh Hà huyện bị người lần đầu như thế vả mặt, Từ thiếu ngẩn ngơ hồi lâu mới tiện đà giận dữ, ngực phập phồng khó thở:

“Làm càn, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai?”

“Tiểu Tống, ra thể thống gì, mau mau cho Từ thiếu cúi người nhận lỗi!” – Ngô Phàm cũng ở một bên trách mắng.

Tống gia khinh thường cười lạnh:

“Không cần đem mình coi cỡ nào cao thượng, ngươi ngoại trừ dựa vào vị kia thúc thúc Từ huyện lệnh, ngươi chẳng là thá gì cả!”

Thế giới này chính là như thế trực tiếp. Không giống kiếp trước dân chúng bị đè đầu cưỡi cổ quen, kiếp này chính là cao võ thế giới.

Dân chúng chỉ cần không phải núp ở những nơi mông muội heo hút như Cự Liễu thôn quê hắn ai mà trong người không biết mấy ngón võ công quyền cước.

Người luyện võ huyết khí thịnh, không hợp chính là làm. Quản ngươi là cái gì quan lại quý tộc hoàng thân quốc thích, trước chém lại nói. Sau đó cùng lắm nhấc mông chạy trốn thôi. Sau này không khéo luyện được một thân võ công cao cường, triều đình lại sẽ ra mặt chiêu hàng chuyện cũ bỏ qua.

Chuyện như thế ví dụ cũng không ít, không nói đâu xa, tại Nam vực này Cửu Giang Minh Phó Minh chủ Cửu Đầu Đao Ma Chấn Hùng chính là như thế một vị.

Nghe lão Nhiếp kể, người này trước đó không biết vì nguyên nhân gì cũng là giết qua một vị quan lại cả nhà, bị treo bảng truy nã mới trốn chui trốn lủi gia nhập thủy tặc. Về sau dựa vào luyện được một tay Cửu đầu đao uy chấn Giang Đông, triều đình cũng không phải chỉ có thể nắm mũi chiêu hàng, bây giờ càng là ngang nhiên ngồi lên Phó Minh chủ vị cũng đâu có ai dám đứng ra nói 3 nói 4.

Vì thế chỉ cần có thực lực, cái gì Huyện lệnh hay Huyện lệnh chất tử, Tống gia cũng không quá mức để trong lòng.

Không để ý hai kẻ này dở hơi, Tống Khuyết nhìn chằm chằm trước mặt Thiết gia vị kia thiên kim hỏi:

“Làm sao, Kim Xà bang làm việc còn cần nhờ người khác chỉ đạo?”

Thiết Ngọc Nương bị hắn nhìn mặt càng đỏ hơn, quay sang trừng mắt Từ Thế Thịnh rồi mới lớn tiếng:

“Tự nhiên không cần, người đâu còn không mau đi!”

“Tuân lệnh!”

Nhìn hạ nhân đã chạy đi, Thiết tiểu thư mới quay sang chớp đôi mắt to hiếu kỳ hỏi hắn:

“Ngươi gọi là gì?”

“Tại hạ Tống Khuyết!”

“Ta gọi là Thiết Ngọc Nương, ngươi nhớ kỹ chưa?”

Tiểu nương bì này là làm sao, hoài xuân rồi?

Tống gia bị nữ nhân dây dưa tuy hơi phiền não nhưng đối với mình nhan trị là trăm cái hài lòng, chắp tay coi như cùng nàng chào hỏi:

“Ra mắt Thiết tiểu thư!”

“Ngươi làm thế này không sợ đắc tội chúng ta Kim Xà bang sao?”

Hoài xuân nữ nhân như biến thành hiếu kỳ bảo bảo, cái gì cũng muốn quan tâm, Tống đại quan nhân không có việc gì làm cũng không ngại cùng nàng trò chuyện:

“Câu này áp dụng với các ngươi Kim Xà bang thì đúng hơn!”.

Lời này nói ra thập phần khiêu khích gợi đòn, nhưng làm sao nghe vào tai Ngọc Nương càng cảm thấy bá khí trắc lậu. Chỉ nghĩ thiếu niên anh tài hiệp cốt ngông nghênh nên là như thế, hai mắt đã sớm đầy ái tâm nàng trầm trồ khen:

“Ngươi thật tự tin nha”.

Đứng phía xa nộ khí còn chưa tiêu Từ thiếu lúc này đã nhịn không được.
Bình Luận (0)
Comment