Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 122

Nhìn trước mắt khói xanh bốc lên chảo lớn Tống đại lão gia bắt đầu do dự không chừng.

Khi nãy hắn đã thử cho tay vào cầm thiết sa, so với nước sôi không kém bao nhiêu đâu.

Đậu xanh rau má!

Phương pháp luyện công này có thật hay không vậy?

Ngồi vào trong đấy sẽ không bị chín trứng với xúc xích chứ? Tống Khuyết cảm thấy hoa cúc xiết chặt, ở dưới càng là một mảng lạnh lẽo.

Nhưng lời đã nói ra, Lý Tín tiểu tử này còn đang ngóng trông đây, không thể vào giây phút này túng nha.

Ngó bên cạnh Hùng Bá ánh mắt tò mò quan sát, Tống đại quan nhân đảo mắt lòng vòng.

Hắn quay sang ngốc Hùng cười hiền lành:

“Hùng Bá, ngươi trước luyện thử, thiếu gia cho ngươi hộ pháp, đem dược cao bôi lên khắp người.... bôi dày một chút.”

Hùng Bá cỡ nào thành thật hài tử, làm sao hiểu nhân tâm hiểm ác tự nhiên nghe lời làm theo.

Chỉ thấy hắn nhanh chóng thoát tinh quang, cả người tồng ngồng đứng đó bốc dược cao bôi khắp lên cơ thể. Mấy người từ nhỏ ở chung, cùng nhau tắm Kính Hồ không ít lần cũng không thấy có gì không ổn.

Đợi bôi xong dược, Hùng Bá một bộ lợn chết không sợ nước sôi thế nhanh nhẹn nhảy vào trong nồi, đem thân vùi xuống dưới thiết sa.

“Vận chuyển khí huyết chống lại hỏa khí, nếu thấy không chịu được lập tức nhảy ra.”

Quả nhiên là Tống gia nhất trung thành tiểu đệ, Hùng Bá nhanh nhẹn một loạt động tác làm Tống lão gia cũng hơi hoảng hốt, vội vàng quát lớn dặn dò.

“Vâng, thiếu gia!”

Tống Khuyết cùng Lý Tín 2 người đứng ngoài quan sát, thấy trong nồi vang lên tiếng xèo xèo cùng mùi thịt nướng thoang thoảng, tâm thần cũng hơi rét.

Cũng may, công pháp là thật, thuốc cũng hiệu nghiệm. Hùng Bá ngoài lúc ban đầu không thích ứng nhăn nhó, về sau một đoạn thời gian liền vẻ mặt nhẹ nhàng vận công, thiêu đốt huyết khí dựa theo trước đó Tống đại quan nhân dạy hấp thu kim thiết tinh hoa.

Đợi qua khoảng 30 phút, cả người đã đỏ như tôm luộc Hùng Bá mới hao hết khí huyết, không chịu được nữa nhảy ra khỏi chảo. Tống lão gia lập tức quan tâm:

“Thế nào Hùng Bá, có thấy chỗ nào không khỏe không?”

“Không có thiếu gia, chỉ là cảm thấy nóng một chút, da thịt tê dại một chút, còn lại không có vấn đề.”

Tống Khuyết vẫn chưa mấy yên tâm:

“Ngoài thân thể tứ chi đây? Các bộ phận khác có chịu tổn thương?”

Xoa xoa cái đầu bóng lưỡng, Hùng Bá nghệch ra một lát rồi chắc chắn trả lời:

“Không có thiếu gia, không có chỗ nào bị thương tổn cả.”

Tống gia thở phào nhẹ nhõm, gật đầu hài lòng.

“Ân, có gì bất thường lập tức nói để thiếu gia cho ngươi chữa trị. Bây giờ mặc xong đồ ra kia đứng để Lý Tín cho ngươi đánh.”

“Khà khà, đa tạ thiếu gia.”

Đợi Lý Tín cầm côn sắt bong bong gõ cho ngốc Hùng kia một hồi lâu đến kia kiệt sức, ngày đầu tiên luyện công của hắn mới coi như kết thúc. Bây giờ đến lượt Tống đại quan nhân.

Nhìn trên thân thể Hùng Bá bị cháy khét lông tơ, Tống Khuyết quyết đoán đem trên người cạo sạch.

Một thân trắng mơn mởn Tống soái ca thương tiếc xoa xoa trên mặt mình dung nhan mới gạt lệ nhảy vào chảo sắt.

Các vị nữ hiệp, đừng vội thương tâm. Tống gia ta còn quay lại - Tống Khuyết âm thầm said.

......

Hùng Bá nói cũng chưa sai, chảo sắt tuy khủng bố nhưng có dược cao bôi lên, với dùng khí huyết thiêu đốt chống cự, Tống Khuyết cũng không thấy quá khó chịu.

Nhẫn nhịn dày vò gần 1 giờ, đợi toàn thân da thịt ngứa ran tê dại Tống lão gia mới nhảy ra. Vội vàng mặc quần áo rồi đứng thung vận công hấp thu thiết khí, mặc cho Hùng Bá cùng Lý Thiết cầm gậy sắt đánh lên người.

Trên da thịt hắn rất nhanh xuất hiện những vết ngấn xanh tím, nhưng đều bị năng lượng Tesseract nhất nhất chữa trị, đợi trên người làn da biến trở về mềm mại như trước hắn mới kêu dừng 2 người. Hôm nay luyện công kết thúc.

Việc hôm nay không dọa được Lý Tín, thấy 2 người còn sinh long hoạt hổ nhảy nhót tưng bừng vô sự hắn cảm thấy tự tin hơn nhiều, ăn xong bữa cơm liền gấp không chờ nổi chạy về nhà thuyết phục lão mẹ đi.

Còn Tống gia sau khi ăn xong một nồi thuốc bổ cũng bắt đầu cho Hùng Bá liệu thương. Tin rằng hằng ngày kịp thời chữa trị như thế này, mọi người luyện công này về sau cũng sẽ không xuất hiện ám tật trong người.

......

Sáng hôm sau,

Lý Tín đúng hẹn mà tới, hắn cũng không tốn bao nhiêu công sức thuyết phục lão mẹ. Chỉ nghe Tống Khuyết cũng làm, Lý thẩm không làm sao suy nghĩ lièn đáp ứng.

Nam nhi thôi, thân thể bền chắc mới tốt, xấu chút không sao cả. Còn về cắt tóc cạo đầu, như thế cho sạch sẽ thoáng mát cũng là thuận tiện.

Thêm một người luyện công, Mai Trang hôm đó cũng náo nhiệt rất nhiều, tiếng đao, búa, quyền phong rít gào vang lên không ngớt. Cũng may đây là ngoại thành, không ai nghe thấy mà phàn nàn khó chịu.

Buổi tối, sau khi dùng bữa đang cho 2 tiểu tử liệu thương Tống Khuyết bỗng nhiên cau mày đứng dậy.

Chỉ thấy hắn 2 mắt sát khí lạnh lùng hô:

“Đi lấy vũ khí!”

Hùng Bá cùng Lý Tín không có gì do dự, theo bản năng liền chạy đi lấy đồ. Không ra một lát sau 3 người cưỡi ngựa vội vàng trong đêm hướng Ưng Giản Sầu mà đi.

......

Không lâu trước đó,

Khi Sơn Tước theo thường lệ bay lòng vòng kiểm tra một lượt Hắc Thiết Trại bỗng thấy mấy người lén lút đi lại trong rừng cây buổi tối thập phần khả nghi.

Hiếu kỳ Tống Khuyết mới để nó đậu lên một thân cây gần đó giỏng tai lên nghe.

“Chuẩn bị thế nào?” – Một người râu quai nón tráng hán tục tằng trầm giọng hỏi.

“Lão đại. Đám người Độc Nhãn Long cùng Tô Răng Hô đã âm thầm xuất phát, không mấy chốc sẽ đến nơi này.”

Đối diện một người trả lời, đồng thời do dự:

“Chúng ta thật sự muốn làm thế? Dù sao hắn còn 2 đồng bọn nữa không có ở đây nha, nếu như bị phát hiện...”

Nghĩ đến đêm đó như sát thần 2 người, mấy người không cấm rùng mình.

Tên kia lão đại thấp giọng quát:

“Sợ cái gì, không phải Độc Nhãn Long bọn hắn tìm được mấy bộ quân nỏ sao, chúng ta chỉ cần giám sát kỹ càng, bảo vệ cửa trại. Đợi 2 người kia đến gọi cửa liền lập tức động thủ. Tin chắc bọn hắn trong lúc bất ngờ cũng không thể sống qua một lượt bắn.”

“Các ngươi không nghĩ, từ khi bọn họ mấy người nắm quyền có phải hay không bắt đầu xa lánh chúng ta. Hừ, nếu không sớm động thủ, đợi sau này bọn hắn tìm cớ chơi chết, lúc đó có các ngươi khóc.”

Mấy người còn lại nghe vậy cũng tâm động, cắn răng:

“Lão đại, chúng ta nghe ngươi.”

“Như thế không phải tốt. Chỉ cần mọi chuyện thành công, Độc Nhãn Long cùng Tô Răng Hô đã đồng ý rồi, khi đó ta sẽ lên làm trại chủ, bọn hắn 2 người là nhị, tam đương gia. Các ngươi lúc đó đợi ăn sướng uống cay đi!”

Nghĩ đến tương lai tươi đẹp, mấy người sắc mặt khá lên mấy phần, kích động:

“Thề sống chết đi theo lão đại!”

“Khà khà, rất tốt. Chúng ta cứ y kế hành sự, Mã Diện kẻ đó vẫn đang tại ngôi nhà trên núi chứ?”

“Ở, lão đại. Ta xa xa quan sát mấy ngày nay hắn đều tại đó uống rượu ngắm trăng, không có gì dị động.”

“Hắc hắc, ngắm đi, xuống dưới kia chưa chắc đã có mà ngắm. Các huynh đệ trở về chuẩn bị đi, nhớ để ý giám sát đám phản đồ kia. Cần thiết có thể....” – Vị này lão đại nói rồi đưa tay lên cổ làm động tác cắt yết hầu, những người khác âm thầm lĩnh hội.

Trên cây đem phía dưới hết thảy nhìn cái rõ mồn một Tống lão gia lúc này hai mắt lấp lánh hàn quang.

Cũng là dịp tốt để một lần dẹp yên đám này gai đầu.

Tống Khuyết trở lại bản thể vội quát lớn Hùng Bá, Lý Tín 2 người đi chuẩn bị đồ đạc, chính mình nhanh chóng trở về phòng viết một phong thư nhỏ bỏ vào trong không gian.

Đầu kia Sơn Tước từ không gian lấy ra lá thư cắp vào chân, hướng gian nhà lưng chừng núi bay đi tìm Nhiếp Phong.

Làm xong hết thảy hắn cũng không kịp lo che dấu hành tung, vội vàng kêu 2 người qua loa ăn mặc dạ phục đeo mặt nạ chạy vội đến Ưng Giản Sầu. Mọi khi để giữ bí mật hắn đều là chạy bộ, nhưng hôm nay việc gấp gáp, không kịp cũng không quản được như vậy nhiều.

......

Đang ngồi buồn mượn rượu tiêu sầu Nhiếp Phong thấy một con chim sẻ bay đến trước mắt mình bản năng không để ý.

Nhưng nhớ đến sủng vật của thiếu gia, hơn nữa dưới chân nó còn cầm đồ vật, lập tức nghi hoặc tiến lên đón lấy.

Đưa thư mở ra xem, hắn sắc mặt liền trở nên âm trầm, trong đầu bắt đầu cấp tốc vận chuyển.

Thời gian không chờ người, Nhiếp Phong rất nhanh quyết đoán, cẩn thận trốn tránh một phen đi xuống trại tìm mấy kẻ tay chân tin được chuẩn bị sẵn sàng.

.....

Mặt Sẹo là một trong những đầu mục cũ tại Hắc Thiết Trại, hắn người này âm ngoan xảo trá, có thể làm việc nên khá được mấy vị đương gia vừa ý.

Nhưng từ khi Hứa lão đại nhóm người bị diệt, Hắc Thiết Trại đổi chủ sau ngày vui của hắn nhanh chóng hết. Hắn cùng mấy người đầu mục cũ dần đàn bị xa lánh khỏi vòng tròn quyền lực, hơn nữa Mã Diện đương gia như có như không ánh mắt nhiều khi khiến hắn kinh hồn táng đảm, lòng luôn luôn có dự cảm bất tường.

Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta.

Nếu Mặt Sẹo nghe được thế giới khác Mạnh Đức huynh nói câu này hẳn sẽ dẫn làm tri kỷ.

Luôn có tâm nghi ngờ hắn quyết đoán không chịu chờ chết, liền âm thầm liên lạc trong trại mấy kẻ lưu lạc đồng cảnh ngộ. Được sự đồng ý sau mấy ngày nay càng là lén lút nhân cơ hội ra ngoài đi liên lạc với quanh đó 2 nhóm tặc nhân khá có quy mô.

Mấy người kia đang sầu không có hiểm địa xây trại thu tiền đây, không nói 2 lời lập tức ăn nhịp hẹn đêm nay mang người đánh lén, trong ứng ngoài hợp thu phục Hắc Thiết Trại.

Còn về lo lắng bọn họ mấy trại chủ trả thù, đã là đời sống lưỡi đao liếm huyết, được ngày nào hay ngày đấy. Nghĩ nhiều thế mà làm gì, giết đã rồi nói.
Bình Luận (0)
Comment