Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 173

Mai Viên Sơn Trang, Tống Khuyết mấy người đang ngồi trong vườn mai tiếp đón lão Nhiếp nghĩa huynh Thẩm Tử Minh.

Đợi cho lão Thẩm, lão Nhiếp đôi huynh đệ đều rót một chén trà thơm. Tống lão gia mới chậm rãi mở miệng:

“Thẩm huynh hôm nay đến đây vậy hẳn cũng đã nghe qua Nhiếp Phong cùng ngươi nói qua. Tại đây tại hạ chính thức mời Thẩm huynh ra nhập ta Mãnh Hổ Bang, ta xin lấy chức Phó Bang chủ tương đãi, cùng với lão Nhiếp như thế thay ta quản lý bang vụ.”

“Việc này trước không vội.”

Thẩm Tử Minh lúc này cả người chiến khí sục sôi, nhìn thẳng vào Tống Khuyết trầm giọng nói:

“Tống thiếu ngươi từng hứa thay ta nghĩa đệ Tử Hào … nghĩa đệ Nhiếp Phong báo thù. Không biết việc này có phải sự thật?”

“Không sai, ta đã từng hứa trong vòng 5 năm nhất định giúp lão Nhiếp hoàn thành báo thù, bây giờ xem tình thế này có lẽ sẽ không cần lâu đến như vậy.”

Đối với thiếu gia lời nói, Nhiếp Phong bây giờ là tin tưởng không nghi ngờ. Thời gian này được chứng kiến thiếu gia cùng Hùng Bá yêu nghiệt thiên phú, hắn mới rõ ràng thiên tài cùng phàm nhân tầm đó chênh lệch là cỡ nào xa xôi.

Nho nhỏ một Lưu gia, hắn bây giờ đã bắt đầu không để vào mắt. Vì vậy trong lòng cũng không giống trước đây như vậy gấp gáp nôn nóng.

Thẩm Tử Minh không biết những này, hắn chỉ một lòng nghĩ cho Nhiếp Phong, sợ hắn bị gạt. Vì thế lúc này cắn răng đứng lên.

“Mong Tống thiếu thứ lỗi, tại hạ cũng không phải cố ý nghi ngờ ngài. Chỉ là muốn cùng Tống thiếu lĩnh giáo một phen, không biết ngài có thể hay không đáp ứng.”

Lâu nay chỉ cùng ngốc Hùng giao thủ Tống gia đã sớm thấy chán, nay có cao thủ đưa đến cửa có sao lại từ chối, vì vậy liền sảng khoái đáp ứng.

“Ha ha, cố không mong muốn, Thẩm huynh mời đi theo ta!”

Nhiếp Phong cũng không có ý ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn mình nghĩa huynh xem sắp tới sẽ như nào bị bón hành.

Thực lực của 2 bên hắn đều hiểu rõ, Thẩm huynh cùng mới vừa đột tăng thực lực chính mình còn chưa chắc đã đánh qua, nói gì đến nhà mình thiếu gia.

Nhưng như thế cũng tốt, để Thẩm đại ca hiểu thêm một chút về thiếu gia tiềm lực, cũng có thể giúp hắn sau này không còn khúc mắc.

Đợi mấy người theo chân Tống Khuyết đến một khu đất trống gần núi, Tống lão gia lúc này mới dừng lại đứng đối diện Thẩm Tử Minh chắp tay.

“Thẩm huynh xin mời!”

“Tống thiếu cẩn thận rồi!”

Thẩm Tử Minh cũng không khách khí, áp bách từ Tống đại quan nhân đè lên hắn quá cường liệt rồi, hắn cũng không dám có chút nào lơ là.

Chỉ thấy Thẩm Tử Minh thần tình ngưng trọng, hai mắt nheo lại, đôi tay khẽ co thành hình ưng trảo, chậm rãi xoay quanh Tống Khuyết đi lại.

Tống Khuyết cũng muốn thử xem người này võ công, cũng không sử dụng vũ khí, thập phần lơ lỏng đứng đó chờ lão Thẩm xuất chiêu.

“Lệ!”

Lúc này, Thẩm Tử Minh cũng không vì bị Tống Khuyết chủ quan mà lơ là khinh thường, đợi đã vòng ra phía sau hắn mới bộc phát xông lên, một tay giơ ra một tay giương lên như đại bàng vỗ cánh cả người nhảy lên cao cao rồi lẫm liệt vồ xuống, tư thế hùng dũng dị thường.

Tống lão gia thấy thế hai mắt cũng không nhịn được sáng lên, quát lớn một tiếng rồi vung quyền đón đỡ.

“Keng!!!”

Quyền trảo chạm nhau vậy mà vang lên tiếng kim thiết vang dội, nghe như người đang dùng vũ khí đánh nhau vậy. Đủ thấy trên tay 2 người da thịt đã luyện đến mức thượng thừa, so với tinh thiết không khác là mấy.

Có lòng thử kẻ này võ công, Tống Khuyết đối với lão Thẩm đó là chỉ thủ không công, 2 tay lúc thì xuất quyền lúc hóa thành đao ung dung hóa giải Thẩm Tử Minh trảo thế.

Dựa vào hơn người nhanh nhẹn cùng Lĩnh Vực thần diệu, Thẩm Tử Minh tấn công với hắn không tạo nên nguy hiểm nhưng hắn này một tay Ưng Trảo Công cũng khiến Tống gia không nhịn được 2 mắt sáng lên.

Thật sự là nổi danh vô hư sĩ.

Theo lời Nhiếp Phong người này tại toàn Dương Nam đạo vang tên tuấn kiệt cũng không phải đến không.

Nhắm mắt lại, Tống Khuyết chỉ cảm thấy mình đang cùng một con thần ưng triền đấu vậy. Thẩm Tử Minh dưới chân thân bộ linh hoạt, phía trên tay mắt sắc bén, trảo pháp không bá đạo nhưng ra đòn nhanh, chuẩn, hiểm ác. Chiêu thức linh hoạt biến ảo lại mang phần cương mãnh. Cương nhu tương tế, mềm cứng có đủ cả.

Lão Thẩm như con thoi quay xung quanh Tống Khuyết xuất chiêu, bộ pháp nhanh nhẹn mà vững vàng, quyền cước kết hợp chặt chẽ, tay như thân rắn không xương vậy luồn lách tìm đến trên người hắn chỗ yếu hại khiến đôi lúc Tống Khuyết cũng phải vội vàng đón đỡ.

Leng keng.. leng keng...

Tiếng va chạm vang lên không dứt. Ngồi xem Hùng Bá cùng Nhiếp Phong đều như si như say, hai mắt căng trợn sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nào nhỏ nhặt.

“Dừng lại.”

Qua lại mấy trăm chiêu, phát hiện mình đến góc áo nhân gia còn không thể chạm được, Thẩm Tử Minh chán nản kêu dừng. Tống Khuyết lúc này còn thòm thèm chưa đã đây.

“Thẩm huynh, có vấn đề gì?”

“Không đánh nữa, Tống thiếu võ công tại hạ thua xa, bội phục!”

Tống lão gia nghe vậy mới tiếc nuối lắc đầu:

“Thẩm huynh Ưng Trảo Công để ta thu hoạch rất nhiều, ta cũng chỉ là dựa vào một thân da dày thịt béo chiếm tiện nghi thôi. Thật đánh đứng lên cũng chưa biết thế nào.”

Thẩm Tử Minh nghe thế không nhịn được trợn trắng mắt, chính hắn trong lòng không có điểm bức số sao. Vừa rồi mình đã là dùng ra tất cả thế võ nha, đối phương ngay cả di chuyển một bước cũng không cần, đánh đến bây giờ mặt còn không đỏ tim không nhảy, thật đánh lên kết quả thế nào còn phải nghĩ.

“Đại ca, thế nào. Ta không nói ngoa về thiếu gia nhà ta đi?”

“Ha ha, không chút nào quá lời. Bậc này tư chất gọi 2 chữ yêu nghiệt cũng không quá.”

Thẩm Tử Minh cũng là sảng khoái, nói được thì làm được. Đã thử ra Tống Khuyết thực lực so với hắn trong tưởng tượng còn càng thêm biến thái, lúc này không chút do dự liền nghiêm túc khom người bái, đồng thời hô lớn:

“Tại hạ Thẩm Tử Minh mộ danh Tống thiếu, lần này từ xa xôi chuyên môn chạy đến đây để đầu nhập vào ngài. Mong Tống thiếu chấp thuận.”

Lời hay mọi người thích nghe, lão Thẩm lần này cũng không nói vì nghĩa đệ mà đến, thẳng thắn thành khẩn muốn đầu nhập Tống Khuyết người này. Tống lão gia cũng cảm thấy tâm tình thoải mái, cười to đem hắn đỡ dậy:

“Ha ha, tại hạ được Thẩm huynh giúp đỡ khác nào hổ mọc thêm cánh. Thẩm huynh yên tâm, Tống mỗ sẽ không để ngươi nhân tài bị mai một, ngươi trước cùng lão Nhiếp thay ta quản lý Mãnh Hổ Bang, sau này có điều kiện ta sẽ ủy thêm trọng trách.”

“Toàn bằng Tống thiếu phân phó!”

Thẩm Tử Minh cũng không làm kiêu, vui vẻ lĩnh mệnh.

Chuyện thành công ngoài mong đợi, mấy người đều cảm thấy vô cùng hài lòng. Buổi trưa hôm đó Tống đại Trù thần không nhịn được ngứa tay đứng dậy trổ tài nấu nướng. Mấy món tủ cộng thêm rượu ngon tự nấu, để lần đầu được nếm lão Thẩm lập tức luân hãm, luôn mồm oán trách Nhiếp Phong làm sao có phúc không sớm gọi hắn cái này nghĩa huynh đến cùng hưởng.

Mấy người nghe thế đều cười ha ha, bầu không khí vui vẻ khoái trá bao phủ toàn bộ Mai Viên.

Dùng xong bữa, Tống Khuyết vốn còn muốn lưu Thẩm Tử Minh lại Mai Viên vài ngày, nhưng Thẩm huynh trong lòng còn tâm niệm giúp đỡ lão Nhiếp đây, làm sao có thể đáp ứng. Tống lão gia cũng không giữ thêm, chỉ dặn dò hắn một số chuyện liền tiễn 2 người trở về Thanh Hà.

......

Thanh Hà thành, một buổi sáng đẹp trời, bình thường như bao ngày khác.

Nhưng đối với nơi này bổn thổ người, hôm nay lại không phải là một ngày bình thường. Bởi vì Mãnh Hổ Bang cái này đại bang phái, trải qua một phen trắc trở sau lúc này chính thức trở lại treo biển, mở rộng môn hộ. Bọn họ mới Tổng bộ bây giờ tạm thời chuyển về thành tây, cùng với Thuận Phong tiêu cục sử dụng chung một địa điểm.

Làm sau màn lão bản Tống lão gia tất nhiên không thể vắng mặt trong dịp quan trọng này, sáng sớm hắn đã cùng Hùng Bá chạy đến nơi này chuẩn bị tiệc rượu đón khách.

Dù trong thành một mớ bòng bong còn chưa dọn dẹp xong, nhưng Tống Khuyết vị này tân tấn thế lực bá chủ mặt mũi không thể không cho, vì thế mấy vị đại lão trong huyện còn chuyên môn bớt chút thời gian qua đây chúc mừng.

Từ gia phụ nữ, Kim Xà Bang Thiết Phi Long, Ngô gia một nhà.... chỉ cần là trong thành còn đứng dựa lên phía trên được đấy đều rất nể mặt chuẩn bị lễ vật đến mừng hắn tân gia.

Toét miệng cười cười nói nói từ lúc đầu sáng, cho mãi đến khi Từ Thanh, Ngô Thiên mấy người vì kỵ húy cáo từ về sớm, Tống đại quan nhân mới coi như được giải thoát, không nhịn được đưa tay lên xoa nắn chính mình căng cứng khuôn mặt.

Đứng bên cạnh Từ Tử San thấy thế không nhịn được cười phù:

“Hì hì, có vẻ trông Tống Khuyết ngươi còn vất vả hơn cùng Lỗ Thiên Hùng đánh một trận vậy.”

“Hắc, Tử San nói thế cũng không sai, xem ra xã giao không phải ta sở trường. Thật sự quá tra tấn người.”

“Ha ha, a Khuyết ngươi từ giờ cần luyện tập nhiều vào, sau này những dịp như vậy hẳn sẽ không ít.” – Ngô Diệc thập phần vui sướng cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Trợn mắt nhìn hắn, Tống gia lắc đầu:

“Ta còn là chuyên tâm luyện võ tuyệt vời, những việc như này sẽ giao cho người khác. Tử San, Diệc ca, chúng ta đi vào thôi, hôm nay nhất định phải thật tốt chung vui với Mãnh Hổ Bang chúng ta.”

“Ha ha, phụ thân ta đã dặn dò tiểu nữ phải thay chúc Tống Bang chủ vài chén rượu mừng, tự nhiên không có đi về đạo lý.” – Từ Tử San thập phần hào sảng ứng lời.

Ngô Diệc, Quan Vũ tự nhiên càng không có lý do bỏ dở.

“Ha ha, cái này là tất nhiên, hôm nay chúng ta nhất định phải chuốc say ngươi một lần.”

Hắc, ai cho ngươi lá gan vậy lão Ngô?

Nghe hắn hùng hồn tuyên bố Tống lão gia thập phần khinh miệt liếc hắn cùng Quan Vũ 2 người:

“Diệc ca, ngươi được không?”

Nhìn vẻ mặt hằm hè Tống Khuyết cùng Hùng Bá, Ngô Diệc lập tức túng, mặt đỏ lên coi như không nghe thấy quay đầu nhìn hoa cỏ ven đường. Hắn bộ dáng này để xung quanh mấy người không nhịn nổi cười.

......

Bận rộn từ sáng đến gần trưa, Tống lão gia mới coi như hoàn thành việc chiêu đãi, lúc này không nhanh không vội dẫn tân khách cùng một đám Mãnh Hổ Bang chúng vào trong sân, bố trí nhập tiệc.

Nhìn thời gian có lẽ cũng không sai biệt lắm, Tống Khuyết mới thong thả ra lệnh hạ nhân châm tửu, nâng ly chúc mừng, đồng thời cũng chờ đợi hôm nay vở kịch lớn tiến đến.

Quả nhiên, mới uống chưa được 2 tuần, ngoài cửa 1 tên bang chúng đã hấp tấp chạy vào thông báo:

“Bang chủ! Ngoài cửa có một vị gọi Thẩm Tử Minh nói rằng nghe nói ngài vũ lực hơn người, hôm nay đi ngang qua đây nhất thời ngứa nghề, muốn cùng ngài tỉ thí một phen. Người hiện đang đứng chờ ngoài cổng.”

“Lại còn có chuyện như thế?”

Đúng ngày treo biển khai trương lại có người dám cả gan đến khiêu chiến phá quán, đây không phải là trần trụi khiêu khích mà.

Hơn nữa trời đánh còn tránh miếng ăn đây.

Tống Đại Ảnh đế khuôn mặt tức giận, trầm giọng quát lớn:

“Chư vị mời cùng ta ra xem kẻ đến ra sao, lại dám cả gan khiêu khích ta Mãnh Hổ chi uy.”

“Rõ! Bang chủ.”

Một đám bang hội cao tầng cũng thấy nộ khí sục sôi, hằm hè xoa tay múa chân vội vàng đi theo Tống Khuyết ra cổng, muốn đem kẻ to gan tày trời kia mãnh tấu một trận.

Đứng trong đám người Nhiếp Phong thấy cảnh này âm thầm cười trộm, nhẫn nhịn mãi mới không lộ ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment