Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 187

Nghe xung quanh người sơn hô biển gầm chấn động nhân tâm, Tống Khuyết trong lòng cực độ thỏa mãn.

Bất kể thế nào, hôm nay hắn Tống Khuyết cùng Mãnh Hổ Bang uy thế chính là đã đánh ra, tại Thanh Hà khu này cũng đã tạo nên cho người ấn tượng đó chính là đứng đầu thế lực, là chính nghĩa chi sư.

Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ.

Nhân tâm tầm quan trọng Đảng và Bác Hồ đã cho chúng ta lên một khóa khắc sâu, Tống lão gia tự nhiên không thể không hiểu.

Trong bụng đã sớm cười nở hoa, ngoài mặt Tống Khuyết là còn một bộ lạnh nhạt vinh nhục không sợ hãi cùng bách tính bái tạ:

“Không dám nhận, đây là việc chúng ta nên làm, đa tạ các hương thân đã đến cho chúng ta trợ trận.”

Nói rồi tiêu sái dẫn theo một phiếu Mãnh Hổ Bang chúng oai vệ trở về, đi ngang qua đám người không khỏi tự giác tránh ra con đường, không thiếu sùng bái người còn không nhịn được vỗ tay, giơ lên ngón cái. Khiến Mãnh Hổ nhóm bạn nhỏ bất giác ngẩng cao lồng ngực, tự hào cảm vô tình cứ thế sinh ra.

.....

Trên cổng thành,

Tống Khuyết gây ra động tĩnh lớn như vậy, trong thành người sao có thể không biết. Vì thế hắn vừa ra khỏi thành không bao lâu, Thanh Hà nhóm đại lão đã nghe tin chạy đến nơi này quan sát.

Nhìn Tống đại quan gia nhân tâm sở hướng, Từ Thanh cũng không nhịn được ghen tị:

“Vẫn biết hắn là một con mãnh hổ, nhưng không ngờ ngày này đến quá nhanh, Mãnh Hổ bang cũng bất tri bất giác đã nắm giữ như thế khủng bố thực lực. Thật sự hậu sinh khả úy, chỉ cần vượt qua này một kiếp, ta có thể khẳng định sau này toàn bộ võ lâm cũng cần phải có cho hắn một vị trí nhỏ nhoi.”

Lời này đánh giá đã rất cao, nhưng xung quanh mấy người không ai cảm thấy không phải.

“Chỉ là như thế dễ dàng đắc tội Linh Giang Bang, cũng không phải một việc sáng suốt.” – Thiết Phi Long dường như nhìn thấy Mãnh Hổ tương lai bi quan ảm đạm, lắc đầu tiếc nuối.

Từ Tử San lại không đồng ý quan điểm của hắn, ánh mắt vẫn tập trung trên người Tống Khuyết, hai mắt lóe lên những tia sáng kỳ dị:

“Võ giả nên là như thế, thà gãy không cong, ninh tử bất khuất. Không có một trái tim dũng cảm tiến tới, vượt mọi chông gai là không thể tại con đường này đi xa được đấy.

Tống Khuyết bậc này tâm tính, tư chất tuyệt không sẽ tầm thường. Ta có điều dự cảm, Linh Giang Bang sau này hết thảy đều sẽ trở thành hắn trên đường một hòn đá kê chân mà thôi. Khốn long thăng thiên, chúng ta nơi này ao nước nhỏ là sẽ không giữ chân được hắn lâu lắm, thật sự chờ mong ngày ấy sớm đến!”

Từ, Thiết mấy người đều không cấm vì nàng mở miệng mà rung động.

Lúc này, Tống Khuyết cũng đã đi về đến tường thành, nhìn trên thành lâu mấy người liền phi thân nhảy lên.

“Từ đại nhân, bá phụ! Tiểu tử lại cho các vị thêm phiền rồi.”

Mấy người này đã bị hắn khả năng chuyện làm cho chết lặng, ngoài ê răng thở dài còn biết nói gì. Ngược lại Từ Tử San đối với Tống gia thập phần tán thưởng:

“Tống huynh vừa rồi một phen hào hùng thật sự để người nhiệt huyết sôi trào, tiểu nữ bội phục. Qua hôm nay, Thanh Hà huyện võ giả 9 thành người đều phải lấy ngươi Mãnh Hổ vì vinh, Tử San trước chúc mừng Tống huynh.”

“Tử San quá khen, hiệp chi đại giả, vì nước vì dân. Học được một thân bản lãnh mà không thể đứng ra che chở một phương vậy học võ còn có ý nghĩa gì, thà trốn ở một góc ngày ngày núi rừng tiêu dao chẳng phải thích hơn?” – Tống gia không lúc nào không quên trang bức, mở miệng chém gió đó là không cần bản thảo.

Quả nhiên, mấy vị này đều bị hắn lòng dạ rộng lớn cho chấn động rồi.

“Hiệp chi đại giả, vì nước vì dân. Tống huynh hảo khí phách, Tử San thụ giáo.”

Từ, Ngô mấy người cũng không khỏi tán thưởng cho hắn giơ ngón cái. Nhìn cảnh này Tống lão gia thầm vui, nhưng trong bang còn bề bộn nhiều việc nên cũng không thể chậm trễ hồi lâu vì vậy đành tiếc nuối:

“Ta còn chút chuyện cần xử lý. Từ đại nhân, Bá phụ, Vân Tổng quản, khi khác sẽ bái phòng các ngài. Tiểu tử trước cáo từ!”

Nói rồi phi thân nhảy xuống rời đi, trong chốc lát đã chỉ để lại cho mấy người một tiêu sái bóng lưng.

......

Nhìn chính chủ đi rồi, Từ Tử San mới tiếc nuối thở dài, kéo Từ Thanh, Thiết Phi Long 2 người ra một chỗ dặn dò:

“Cha, Thiết thúc. Hai người nếu muốn mượn sức người này bây giờ tốt nhất liền thực hiện hành động. Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Mãnh Hổ bang nhìn như tình cảnh kham ưu nhưng cũng chính là thời cơ tốt nhất để kết giao. Làm thế nào tùy vào các ngài quyết đoán.”

Tử Tử San chỉ là thuận miệng nhắc nhở, cũng không có quyền thay hai người lựa chọn. Nói xong liền quay sang phụ thân từ biệt:

“Phụ thân, Thiết thúc, ta bây giờ liền quay lại sơn môn, hi vọng các ngài có thể đem lời ta để ở trong lòng.”

“Sao vội vàng như vậy, ở lại mấy hôm nữa rồi đi. Ít ra cũng phải báo trước cho mẹ ngươi mấy tiếng chứ.”

Từ Tử San đây là cũng bị Tống Khuyết kích thích đến, muốn trở về trong sơn môn bế quan cố gắng tu luyện một hồi, đâu còn tâm tư nghỉ ngơi thư giãn. Vì vậy đối mặt lão Từ không nỡ vẫn rất kiên quyết lắc đầu.

“Mẹ nơi đó còn phiền ngài lão chào hỏi giúp ta, nữ nhi liền sẽ không qua nhà. Biểu ca, Ngọc Nương, lần sau ta sẽ lại quay về tìm 2 người. Mọi người không cần tiễn!”

Nhìn nàng này nói đi là đi không một chút ướt át bẩn thỉu, Từ Thanh cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Đợi nữ nhi thật sự đã đi xa hắn mới quay sang Thiết Phi Long.

“Thiết lão đệ, ta trong phủ mới có một ít trà ngon, không bằng bây giờ liền qua đó cùng nhau thưởng thức thế nào?”

Lão Thiết nghe hiểu nhã ý, tự nhiên sảng khoái gật đầu:

“Vậy hôm nay ta có phúc rồi, Thế Thịnh chất tử, phiền ngươi giúp ta đưa Ngọc Nương về gia.”

“Tuân lệnh, Thiết thúc.” - Từ Thế Thịnh cầu còn không được, kích động lớn tiếng đáp.

Không quản những người này trẻ tuổi, Từ, Thiết 2 người ôm một bầu tâm sự liền nhanh chóng đẹp đường hồi phủ.

…..

Một bên khác,

Cách đó không xa Ngô Thiên cùng Vân Sơn vì Tống Khuyết tầng này quan hệ rất tự nhiên tiến sát gần nhau.

Chứng kiến Tống lão gia hôm nay làm hết thảy, 2 lão cũng không nhịn được nhìn nhau cười khổ.

Thằng này thật sự quá có thể gây chuyện, nhưng trứng đau là tư chất thật mẹ nó tốt quá rồi, mỗi lần gặp lại đều đã thấy tiến bộ để người trợn mắt há mồm.

“Ngô huynh, tại hạ còn cần đem việc này báo lên Tổng bộ, hi vọng có thể thuyết phục gia chủ đứng ra dàn xếp một hai. Tống Khuyết hắn lần này quá vọng động rồi, Đỗ Như Hối tính cách bá đạo đã quen, chuyện này hẳn sẽ không như thế đơn giản bỏ qua.”

“Vậy làm phiền Vân huynh, ta cũng cần trở về nghĩ xem việc này có hay không cách nào hoà hoãn.”

Ngô Thiên cũng đau đầu vuốt trán, cùng lão Vân lần nữa thở dài rồi tự hành rời đi.

…...

Như một vị tướng lĩnh thắng trận khải hoàn được vạn dân tung hô vậy, Tống lão gia trở về Mãnh Hổ Bang mà cả người cứ lâng lâng như đi trên mây vậy, nếu không phải giữ hình tượng có lẽ hôm nay hắn phải cười sái quai hàm không thể.

Đại trượng phu nên như thế!

Tống gia sau này phải làm đại anh hùng.

Cong cong quấn quấn lề mề hồi lâu, hưởng hết vạn dân kính ngưỡng mới về đến Nghị Sự Đường, nhìn phía dưới một đám Mãnh Hổ fan não tàn cúng bái, Tống gia cực độ hài lòng.

“Chư vị huynh đệ, hôm nay việc tiền căn hậu quả mọi người đều đã biết. Sắp tới chắc chắn sẽ là giai đoạn cực kỳ hung hiểm, cần tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua kiếp nạn này.

Đi qua tự nhiên không cần nhiều lời, xung quanh một dãy liền là của chúng ta. Nhưng cũng có thể sẽ là Mãnh Hổ Bang chúng ta bị người phá huỷ, mọi người cũng sẽ vì thế mà gặp nguy.”

“Ta không sợ, ta sẽ chiến đấu đến cùng. Nhưng các huynh đệ sẽ có người vì trong nhà hoàn cảnh sẽ không thể đặt mình vào nguy hiểm.

Vì thế Tống mỗ cũng hiểu cho mọi người, vị huynh đệ nào bây giờ muốn rời bang xin cứ việc nói một tiếng, ta sẽ không trách móc nặng nề.”

“Thề sống chết đi theo Bang chủ!” - Tất cả mọi người đồng thanh quát to.

“Được, tấm lòng của mọi người ta biết. Nhưng không cần vội vã như vậy quyết định. Báo xuống phía dưới các huynh đệ, ta cho mọi người một buổi thời gian, ai có ý rời đi trước buổi sáng ngày mai cần báo lên Nội Vụ Đường.

Quá thời hạn này ta sẽ coi mọi người cam nguyện cùng Mãnh Hổ Bang cộng đồng tiến thối. Khi đó còn muốn đổi ý đừng trách Tống mỗ không nể tình.”

“Các Đường chủ, Phó Đường chủ lưu lại. Còn lại tất cả đi xuống đi, trở về thật tốt suy nghĩ.”

“Tuân lệnh! Bang chủ.”

Đợi tất cả giải tán, trong phòng chỉ còn chưa đến 10 vị chân chính Mãnh Hổ Bang nòng cốt, Tống Khuyết lúc này mới ngưng trọng mở miệng.

“Lần này là một nguy cơ, nhưng đồng dạng là một cơ hội thật lớn để chúng ta phát triển. Ngày sau như nào còn nhìn vào hôm nay chúng ta xử lý việc này rồi.”

“Nhiếp Phong, ngươi từ giờ giao hết công việc cho Thẩm huynh. Cho ta tìm người nhìn chăm chú nam bến tàu động tĩnh. Linh Giang Bang người tất nhiên sẽ không dễ dàng như thế cho qua chuyện. Phạm Nhất Vượng ngươi cũng đi qua hết sức hiệp trợ.”

“Rõ! Thiếu gia (Tống gia)” - Nhiếp, Phạm người đồng thanh trả lời.

“Thẩm huynh, ta cần một nhánh không dưới 50 người võ giả có thể tin được. Biết việc này khó khăn nhưng trong lúc cấp bách, còn phiền Thẩm huynh nhanh chóng sắp xếp.”

“Tống thiếu yên tâm, tại hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”

“Rất tốt! Hồng ca, việc Mai Trang tu sửa vẫn như cũ tiến hành. Phiền ngươi giúp ta để ý việc này, quy cách sửa chữa thế nào lão Nhiếp sẽ cùng ngươi nói cụ thể.”

“Yên tâm, giao cho ta đi.” - Chung Hồng gật đầu bảo đảm.

“Còn một việc nữa, không phải đã nói có nhiều người có ý gia nhập chúng ta sao. Bây giờ truyền lời, sáng ngày mai bản Bang chủ sẽ hội kiến các lộ anh hùng, những người cùng chung chí hướng có thể đến đây nhập bang, ta nhất định sẽ trọng dụng.”

“Hoạn nạn kiến chân tình, khó khăn mới thấy rõ nhân tâm, chúng ta cần không phải là số lượng mà là những người hiệp nghĩa chân chính, có thể cùng Mãnh Hổ đồng cam cộng khổ.

Vì thế nếu như hôm nay có người xin rời bang, mọi người cũng không cần làm khó, rởi đi bao nhiêu cũng được, những kẻ nhe vậy ta một chút cũng không tiếc hận.”

Nghe Tống Khuyết nói, tất cả đều nghiêm nghị chắp tay:

“Rõ! Bang chủ.”

“Được rồi, tất cả ai làm việc đấy đi. Giang Vô Hạ hắn cướp ép trên tay Vân Hải Các vật gì Hồng ca ngươi đi tìm hiểu rồi mang nó đến cho ta. Ta bây giờ đi tìm Vân gia người một chuyến.”

“Tuân lệnh!”
Bình Luận (0)
Comment