Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 198

Mai Trang,

Trên mặt hồ 3 bóng người đạp nước mà đi, cho nhau kích đấu vui đến quên cả trời đất.

Đã được gần 2 tuần kể từ khi trở về nơi này, có lẽ gặp chuyện vui tâm tình thư thích, hoặc hoàn cảnh nơi này tĩnh lặng thuận lợi chuyên tâm võ học, nói chung chỉ mấy ngày ngắn ngủi Tống Khuyết 2 người trên tay chân công phu đó là tiến bộ vượt bậc.

Hắn cũng không thể không cảm thán có danh sư chính là khác bọt, mình chỉ có Tuệ Vô như thế chỉ điểm mấy hôm đã được lợi thế này, bọn họ danh môn đại phái đệ tử thế thì còn phải nghĩ.

Đối với có thể giao lưu cùng trên giang hồ các lộ hào kiệt Tống lão gia cảm thấy càng trở nên bức thiết.

Lúc này, trong trận 3 người cũng bắt đầu đến hồi kết.

Ám Kình cũng không phải có thể tuỳ ý thi triển, muốn dùng làm sao thì dùng đấy. Muốn phát kình phải động toàn thân, nhất là trái tim nơi này rất dễ phụ tải nghiêm trọng. Vì thế trong sân 3 người thể chất ưu khuyết rất nhanh nhìn ra.

Nhiếp Phong dù đã bắt đầu luyện tạng nhưng thân thể vẫn không thể chịu nổi liên tục xuất kình như vậy, không ra một hồi đã mặt đỏ tía tai, không thể không trước lui bước chạy về bên bờ thở dốc.

Sau đó một lúc đến lượt Hùng Bá hụt hơi, cuối cùng mới là Tống lão gia lên bờ. Lúc này hắn ngoài việc trán toát mồ hôi, sắc mặt hơi ửng đỏ cũng không có gì đáng ngại.

“Ha ha, nay đến đây thôi. Đợi khi nào chúng ta có thể cầm trọng khí như Thiên Vương Chuỳ của Hùng Bá chạy trên mặt nước, vậy chính là lúc khinh công đại thành.”

Nghe thế Nhiếp Phong mặt phát khổ. Cầm theo loại hàng khủng như vậy bảo hắn bơi còn khó, nói gì đến chạy. Thân thể mình thật sự còn rất mỏng manh yếu đuối nha.

Nhìn qua thiếu gia cùng như con trâu rừng vậy Hùng Bá, lão Nhiếp hiếm gặp lộ vẻ hâm mộ.

Mấy người trở về trong phòng, vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi Tống Khuyết bỗng thấy bên ngoài mấy chiếc xe ngựa cắm cờ Vân Hải Các đang hướng bên mìn đi đến thì hơi lộ vẻ ngạc nhiên, rất nhanh đứng dậy hô:

“Hai người cùng ta ra ngoài cổng một lát, chúng ta có khách tới.”

“Rõ! Thiếu gia.”

Tuy vẫn còn không hiểu nhà mình thiếu gia làm sao có thể nhận biết như thế xa xôi, nhưng đã chứng kiến nhiều lần thần kỳ Nhiếp Phong cũng không quá mức ngạc nhiên. Lập tức chỉnh trang lại quần áo nhấc chân đi theo.

…..

“Ha ha, Vân Hi tiểu thư, Khổng tiền bối, Tổng quản, Thanh Trúc cô nương! Hôm nay mọi người vậy mà có rảnh đến chỗ ta, quả thật là rồng đến nhà tôm, để tại hạ nơi này bồng tất sinh huy, mau mời vào.”

Đến Mai Trang, Vân Hi mấy người còn vừa mới bắt đầu đặt chân xuống xe ngắm nhìn phong cảnh chờ đợi hạ nhân tiến lên cùng gác cổng Lê lão đầu thông báo đâu liền nghe thấy Tống đại quan nhân sang sảng tiếng cười.

Mấy người ngạc nhiên nhìn lại từ cổng lớn đi ra 3 người, không cấm đều thấy chấn nhiếp. Nhất là Khổng lão, trong lòng càng là rung động phiên giang đảo hải.

Việc Tống Khuyết cùng Thanh Phong Kiếm Chúc Doãn Minh đánh cái ngang tay hắn đã nghe qua nên cũng có nhất định chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ chính thức cảm nhận từ cả 3 người chủ tớ bọn họ đều tản ra như có như không uy áp, lão Khổng cũng kém chút thất thố, kiêng kị vô cùng.

Vân Hi đồng dạng rung động, nhưng rất nhanh phục hồi, nhìn Tống soái ca đã hoàn toàn biến dạng vẻ ngoài, nàng không khỏi lắc đầu tiếc nuối:

“Tống công tử vì luyện công có thể không màng huỷ dung, phần quyết tâm này thật sự khiến người bội phục. Thảo nào tuổi trẻ đã có như thế thực lực, so với ngươi, Dương Nam đạo chính thành cái gọi là thanh niên tuấn kiệt quả thật không đáng là gì.”

“Ha ha, Vân Hi tiểu thư quá khen. Ta người này chỉ chú trọng nội hàm, tâm linh mỹ mới là thật sự mỹ, bên ngoài túi da có đẹp nữa cũng không tính cái gì.”

Tống gia thập phần tiêu sái, không quan tâm chút nào chém gió.

Vân Hi mấy người mới không tin hắn lời ma quỷ đâu, chỉ cười không nói gì đi theo Tống Khuyết tiến vào Mai Trang.

“Hừ!”

Thanh Trúc cô nàng này còn nhớ thù Tống tặc hàng tháng thu bọn họ Vân gia lộ phí đâu, rất không nể mặt hừ lạnh một tiếng quay đầu đi rồi.

Tống lão gia cũng không sờ được đầu óc mình có chỗ nào đắc tội nha đầu này, vì thế quay sang lão Vân ánh mắt cầu cứu.

Vân Sơn có thể nói thật lý do sao, chỉ có thể giả như không biết nói sang chuyện khác:

“Tống thiếu, ngươi đây là chuẩn bị đi đâu sao, vì sao lại trùng hợp ra ngoài này?”

“Từ sáng mở mắt ta liền nghe chim khách kêu râm ran đầu nhà, lòng có sở cảm tại hạ liền bấm ngón tay tính toán ra được hôm nay có khách quý tới chơi. Vì thế chuyên môn chờ sẵn tại đây tiếp đón Vân tiểu thư cùng Thanh Trúc cô nương.”

Nghe Tống bán tiên không cần bản thảo liền há mồm chém gió, Vân Hi mấy người cũng là tâm mệt. Đều cảm thán kẻ này không những ngoại hình thay đổi, da mặt cũng so với trước đây dày thật nhiều.

……

Tiến vào biệt viện, nhìn thấy trong sân đang lười biếng phơi nắng Manh Manh, Husky cùng với tất bật chuẩn bị trà nước Ngộ Không. Vân gia mấy người kinh ngạc cực kỳ, nhất là Vân Hi cùng Thanh Trúc, vậy đều bị mấy con manh sủng này hút hồn rồi.

“Tống công tử, đây là …?”

“Ha ha, Vân tiểu thư, bọn chúng là ta nuôi từ nhỏ sủng vật. Khỉ con kia gọi Ngộ Không, 2 đứa nó gọi Manh Manh cùng Husky. Ba đứa còn không mau cho khách nhân chào hỏi.”

Ngoại trừ Manh Manh lười biếng gật đầu tỏ vẻ, Ngộ Không cùng Husky đều học tập nhân loại đứng thẳng chắp 2 tay bái, lễ tiết không so với con người khác bao nhiêu.

Thanh Trúc tiểu nhà đầu này vậy liền đem đối với Tống gia oán hận ném, vui phát rồ oà lên chạy đến vuốt ve 2 tiểu lông mềm, còn chưa thoả mãn định chạy đến bế Manh Manh nhưng bị con kiêu ngạo hồ này nhe răng trợn mắt doạ mới rụt rè lùi lại. Đôi mắt đen lúng liếng còn không nỡ liếc nhìn nó mấy lần.

“Thanh Trúc cô nương đừng để ý, con này hồ ly tính cách đặc biệt kém, đối với người lạ là rất hung dữ.”

Vân Hi còn giữ được rụt rè không dám tùy tiện như Thanh Trúc, nhưng vẫn không nhịn được khen:

“Thật sự thông linh động vật.”

“Vân tiểu thư có thể tùy tiện cùng bên đó 2 con vật chơi đùa, bọn chúng rất quấn người. Chư vị mời dùng trà!”

Mời mấy người thưởng thức trà thơm cùng hoa quả, bánh mứt, Tống lão gia mới hiếu kỳ hỏi đoàn người mục đích:

“Không biết mọi người lần này đến Thanh Hà là có việc gì?”

Đang trêu trọc Ngộ Không, Vân Hi nghe thế ngồi thẳng người dậy mỉm cười:

“Làm sao, Tống Các chủ đây là không chào đón tiểu nữ đến chơi rồi? Ta còn nhớ có người hứa hẹn mời ta một bữa tiệc lớn đây, đáng tiếc mòn mỏi đợi chờ từ xuân qua hạ về vẫn chưa thấy bóng dáng, thật sự tiếc nuối.”

Nghe cô nàng này đá xoáy mình, Tống Khuyết cũng thấy ngượng ngùng. Nhận người quà cáp lễ vật ngập mồm, đến bữa ăn cũng chưa mời được, lòng cũng hơi đuối lý:

“Khà khà, Vân tiểu thư chớ trách. Không phải ta vô tình đắc tội Linh Giang Bang rồi sao, đến giờ còn chưa dám đặt chân quận thành, sợ nhân gia Đỗ Bang chủ tìm đến đây. Vì thế chỉ có thể cùng ngươi lỡ hẹn.

Hôm nay đi, ngày nay trời nhẹ mây cao, nơi này lại phong cảnh hữu tình. Để tại hạ đích thân xuống bếp thể hiện trù nghệ coi như tạ lỗi cùng Vân Hi tiểu thư.”

“Lạc lạc, được thưởng thức Tống Các chủ chính tay nấu ăn, hẳn không mấy người có được vinh dự đó. Vậy tiểu nữ tử không chối từ, hôm nay nhất định phải ở lại đây thưởng thức món ngon.” – Vân Hi cũng không cùng hắn khách khí, thập phần sảng khoái cười gật đầu rồi.

“Hắc hắc, Vân tiểu thư quá lời. Gọi ta Tống Khuyết được rồi, gọi Các chủ trước mặt Vân Hải các người các vị ta thấy nội tâm bất an.”

“Tống công tử không cần khiêm tốn, bằng bản lĩnh của ngươi sau này có lẽ chúng ta Vân Hải Các còn phải dựa vào Nguyệt Khuyết Các để phát triển đây.”

Vân Hi đây cũng là lời nói thật, kẻ này còn trẻ nhưng mưu đồ lớn đây. Khó được lại có thủ đoạn, có thực lực, mặt lại dày, hơn nữa vận khí lại tốt. Linh Giang Bang người cùng hắn có xích mích bây giờ liền vận xui quấn thân không thoát được người đây.

Thế giới này người đặc biệt tin số mệnh, Vân Hi cũng cầm không chắc đối phương khéo lại là điều ấu long. Nếu thế sau này bọn họ Vân Hải Các còn thật sự phải ôm đùi nhân gia bay lên đây.

Tống lão gia chưa biết mình bí mật bị người nhìn thấu mấy phần, được mỹ nhân như thế khen ngợi lòng cũng vui sướng vô cùng, cười miệng liệt đến mang tai lắc đầu chối từ:

“Không dám, không dám, Vân tiểu thư quá mức nâng đỡ, ta còn phải dựa vào các vị nhiều hơn.”

Chỉ nhìn hắn mỉm cười không, Vân Hi nhấp một ngụm trà mới tiếp tục mở miệng:

“Lần trước Nguyệt Khuyết Các thành lập tiểu nữ bận việc nên chỉ ủy thác Sơn thúc đến tặng lễ. Bây giờ mới có dịp đích thân đến đây chúc mừng Tống công tử rồi, tiện thể cho ngươi mang đến thảo dược, đan dược đã đặt mua, hết thảy đều để ngoài xe bên kia. Tống công tử có thể đích thân kiểm hàng.”

Mình dược liệu vậy mà đã về, Tống Khuyết trong lòng vui vẻ. Có đám này trợ lực, vậy trong thời gian ngắn là hắn có thể hoàn mỹ luyện cốt, Ngũ giai ngắm nhìn sắp tới nha. Lập tức cười lớn chắp tay:

“Đa tạ Vân tiểu thư, kiểm hàng thì không cần. Vân Hải Các tín dự tại hạ tin được.”

“Tống công tử không sợ ta âm thầm tráo đổi hàng hóa, dù sao lần này đặt mua số lượng nhưng là không nhỏ nha?” – Vân Hi tinh nghịch nháy mắt trêu ghẹo.

Làm sao bây giờ Tống gia đâu phải như xưa, tiểu thành Liên Hoa Quan Tưởng hắn tâm đã như chỉ thủy, há có thể bị nha đầu này hí lộng, ngược lại cười trêu:

“Ha ha, 2 ta ai với ai. Vân tiểu thư nếu thích cứ lấy đừng ngại.”

“Lạc lạc, Tống công tử quả nhiên thay đổi rất nhiều.” - Vân Hi cũng không ngại che miệng cười duyên.

“Lần này còn tiện đường cho Tống công tử mang đến Giang Hồ Ký Sự bản mới nhất, vì muốn đích thân mang cho ngươi nên để chậm chễ không ít hôm mong công tử chớ trách.”

Vốn Tống lão gia mấy ngày nay còn đang thắc mắc đến tháng làm sao lão Vân còn chưa cho mình gửi đâu, bây giờ nghe nàng giải thích mới hiểu ra, tiện đà cười lắc đầu:

“Không ngại, đa tạ Vân tiểu thư.”

“Chỉ là đáng tiếc, có lẽ Tống Khuyết ngươi cùng Chúc Doãn Minh một trận chiến kia không biết là không được ghi nhận hay thời gian quá sát không đăng trong kỳ này, làm mọi người còn chưa được biết đến Tống Các chủ danh hào, thật sự tiếc nuối.”

Vân Hi rất biết nói chuyện, 3 câu 2 đầu lại khen hắn anh minh thần võ Tống Các chủ một lần làm chỉ thích nghe lời thật hắn tâm tình cực kỳ thư sướng. Đối với Vân gia người tiếp đãi lại thêm nhiệt tình mấy phần.
Bình Luận (0)
Comment