Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 372

Nguyệt Khuyết Các, Tổng bộ.

Vừa khi Tống Khuyết 4 người xuất hiện ở đầu con phố, đã nhìn thấy trong Các hết thảy thành viên đang đứng ở hai bên đường thành một hàng dài chờ sẵn.

“Bái kiến Các chủ, mừng Các chủ thắng lợi trở về!”

Bị người điên cuồng sùng bái như vậy, Tống lão gia lập tức cả người lâng lâng. Nhưng vẫn biết lúc này cần khiêm tốn mới tốt, nên tiện nhân này còn giả ra một bộ rụt rè, cười nhẹ nhàng khoát tay:

“Chư vị không cần như thế hưng sư động chúng, một chuyện nhỏ mà thôi. Chúng ta đi vào rồi nói, ta cũng có rất nhiều việc cần bàn giao.”

“Tuân lệnh!”

“Tống Khuyết, chúc mừng ngươi! Mới đó bao lâu ngươi cũng đã trở thành Linh Giang đệ nhất cao thủ rồi.”

Cũng đi ra cổng đón Vân Hi cười chân thành dâng lên chúc phúc, thằng này tốc độ trưởng thành quả nhiên để người không kịp ngước nhìn. Thấy nhiều nàng cũng dần dần quen, dù hắn gây ra lớn hơn nữa náo động cũng đã không có quá lớn phản ứng như trước.

Lâu lâu không gặp lại vị này mỹ nữ, Tống gia quen mồm bắt đầu ba hoa:

“Hắc hắc, ta chút này thành tự đáng là gì, sao so được với Vân Hi ngươi. Mới bao lâu lại trở nên xinh đẹp hơn rồi, có lẽ không ra mấy tháng nữa cái gì thiên hạ thập mỹ trước mặt ngươi đều phải đứng nép sang một bên.”

Vân Hi đã sớm miễn dịch với thằng này trêu chọc, thập phần sảng khoái cười tươi tiếp lời:

“Thế sao, Tống công tử ngài cái này một phen lời không sợ để ngươi mỹ nữ Hội trưởng chạnh lòng rồi?”

“Hắc hắc, Triệu hội trưởng cũng đang tuổi lớn, tất nhiên cũng sẽ như Vân mỹ nữ ngươi càng ngày càng đẹp. Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, các ngươi đều là tụ tập nhan sắc và trí tuệ cùng tồn tại một thân siêu cấp đại mỹ nữ nha.”

Vân Hi có tự mình hiểu lấy, tự nhiên không tin tiện nhân này lời nói ma quỷ. Cũng không muốn nữa nghe hắn chém gió, chỉ trắng mắt lườm một cái tiện đà oán giận:

“Biết ta là siêu cấp đại mỹ nữ ngươi cũng không thương hoa tiếc ngọc một cái, hàng ngày giao cho bản tiểu thư một đống việc rồi tháng cũng không hỏi lấy một lần. Hơn nữa trước khi ta về đây ngươi hứa gì sẽ không quên đi?”

Hứa gì, mình có lỡ mồm thề non hẹn biển gì sao?

Thấy thằng này đầy mặt ngơ ngác, Vân Hi cũng là tức cắn răng nghiến lợi, đi sát bên cạnh hắn nói nhỏ hỏi tội:

“Không phải ngươi nói tác hợp cho Thanh Trúc cùng Hùng Bá sao? Làm sao bấy lâu cũng không thấy gì hành động, có phải hay không định đem con bỏ chợ, trở mặt không nhận người?”

Đem con bỏ chợ, trở mặt không nhận người?

Cô nàng này câu cuối không kìm nén được hơi cất cao giọng, để xung quanh một đám cao tầng đều là tu vi có thành võ giả nghe được rành mạch.

Ực! – Không khí bỗng nhiên tĩnh lặng như chết.

Tất cả không tự chủ nhìn liếc qua về phần bụng vẫn phẳng phiu như thiếu nữ của Vân Đường chủ rồi dồn dập cúi đầu não bổ suy nghĩ.

Tống gia vậy đầu to như cái đấu, dùng đầu gối cũng biết mọi người hiểu nhầm nhưng hắn giờ phút này có thể giải thích làm sao. Đành như con chuột qua đường vậy cắm đầu bước nhanh chân chạy chối chết.

Vân Hi cũng không khá chút nào, lúc này nàng sắc mặt đã là đỏ thẫm nhỏ ra máu, thẹn thùng chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Cũng không quản gì nữa nhấc váy liền chạy theo. Thật giống như đi tìm cái kia phụ bạc nam tử quyết đòi lại công đạo cho sinh linh chưa kịp ra đời.

Thật sự thói đời ngày nay vậy!

Nhưng đây dù sao cũng là chuyện riêng nhà mình đại lão, Nguyệt Khuyết Các đám người tự nhiên không dám xen mồm, tất cả huýt sáo một cái rồi ngửa mặt nhìn trời.

“Bên kia đám mây thật giống con chó.” – Thiết Phi Long dường như phát hiện tân đại lục vậy gào lớn một tiếng.

Cái này để đám cao tầng đều hứng thú bừng bừng dồn dập thảo luận:

“Thật sự rất giống!”

“Nó lại còn có đuôi.”

“Quả nhiên tạo hóa thật sự quá thần kỳ...”

Đám này vừa chậm rãi đi vừa nói, đợi hai vị chính chủ đã khuất bóng rồi mới bắt đầu nối đuôi nhau đi vào Nghị Sự Đường.

.....

Thẩm Tử Minh còn là nhân cơ hội đến bênh cạnh lão Nhiếp nói chuyện:

“Nghĩa đệ, chúc mừng ngươi! Cuối cùng cũng đã có thể thay bá phụ bá mẫu bọn họ báo thù, tiếc là ta thực lực không được, lần này không thể giúp ngươi được mảy may.”

Nói đến cái này lão Thẩm cũng rất thất lạc, nhìn Nhiếp Phong mấy người tu luyện như cưỡi tên lửa bay lên trời vậy, tuy lòng mừng thay cho đối phương nhưng Thẩm Tử Minh không thấy buồn bực về mình là không thể nào.

Nhất là Nguyệt Khuyết Các trước mắt nhìn tình thế đang sắp đến một lần đại khuếch trương, bọn hắn mấy vị Phó Các chủ, Trưởng lão này hết thảy vẫn còn dậm chân lẹt đẹt ở Tứ, Ngũ giai, mỗi người hàng ngày hàng giờ đều cảm thấy áp lực sơn đại, nguy cơ cảm gấp gáp mười phần.

Cuối cùng lão Nhiếp ngược lại phải an ủi mình nghĩa ca, hai người tình huynh nghĩa đệ chân tình thắm thiết, cảm động bùi ngùi khoác vai nhau. Nếu cảnh này để Tống Khuyết đều nghĩ nếu không phải thời điểm không đúng có lẽ thiếu chút nữa thì đã tìm một góc kín tâm sự rồi. Dù sao đối với lão Thẩm độ cong thẳng hắn vẫn không thấy mấy đáng tin.

Có ý dành thời gian cho lão đại giải quyết việc nhà, một đoạn đường ngắn chỉ mấy trăm mét còn là bị Nguyệt Khuyết Các đám cao tầng đi đến gần một nén hương mới xong.

Đợi bọn họ tiến vào Nghị Sự Đường, đã thấy trong phòng hai người sắc mặt như thường vui vẻ trò chuyện. Có vẻ vị kia anh minh thần võ Các chủ đã phải đáp ứng không thiếu điều kiện đâu, nhìn Vân Các chủ sắc mặt tiếu trục nhan khai, hẳn là bây giờ đang rất hài lòng.

Như thế liền tốt, hài lòng liền dễ nói, cả đám thở nhẹ một hơi. Lúc này bọn họ mới vểnh tai lên nghe Tả Thần côn sống động như thật miêu tả những ngày qua ly kỳ khúc chiết cố sự.

Nghe mà để người nhiệt huyết sôi trào, đều muốn đưa thân vào trong đó.

Đợi mọi người hiểu biết không sai biệt lắm, Tống Khuyết mới bắt đầu mở miệng ra lệnh:

“Bây giờ Linh Giang Thành thế cục trong sáng, chúng ta cần lập một cứ điểm ở bên đó. Trước hết vẫn tạm thời gộp vào Thuận Phong Tiêu Cục chi nhánh đi, giai đoạn này không cần cùng Linh Giang Bang chính diện xung đột lợi ích.

Thẩm huynh, Thiết thúc, Quan thúc, chút nữa các ngươi lập danh sách những người có nguyện vọng đi quận thành phát triển, ưu tiên Nhị lưu cao thủ, cảm thấy phù hợp thì báo lại ta.”

“Rõ! Các chủ!” – Thẩm, Thiết, Quan 3 người hô vang lĩnh mệnh.

“Còn địa điểm, chỗ Thuận Phong Tiêu Cục cứ điểm cũ không cần. Lão Nhiếp khu nhà cũ sắp tới đã được trả lại, Dương Thái Thú cũng đã nói qua với ta, các ngươi trước tiên cho người đi qua sửa sang trang hoàng lại một chút liền có thể dùng được. Nơi đó vị trí thuận lợi, lại là khu vực sầm uất thành Tây, thật sự là một vị trí vô cùng đắc địa.”

Trần gia bản án đã được tự động giải oan, mảnh đất này tự nhiên vật quy nguyên chủ, phải trả lại cho duy nhất người thừa kế Trần Tử Hào cũng là lão Nhiếp bây giờ.

Nhưng mình bây giờ cũng không có nhu cầu sử dụng, hơn nữa nhìn đến lại thương tâm, Nhiếp Phong liền tất cả hiến lên cho nhà mình thiếu gia. Cái này Tống Khuyết không ngần ngại nhận lấy rồi, thuận tiện đem ra cho bang phái sử dụng.

Ngoài chuyện này, mọi người còn bàn bạc mấy vấn đề liên quan đến sau này Nguyệt Khuyết Các phương hướng phát triển nữa, mãi đến khi trời tối, Hùng Bá ở bên tai nhắc nhở hắn mới đứng dậy cùng mọi người cáo từ, dẫn theo mấy gia tướng chạy đến Ngô gia bái phỏng dùng bữa.

Tại đây cùng Ngô Thiên huynh đệ và Ngô Diệc tâm sự, bàn chuyện đến tận đem khuya, trấn an bọn họ cùng chỉ ra cách phá cục sau, việc ngày hôm nay mới coi như tạm thời kết thúc. Tống lão gia hắn mới có thể lê cái thân mệt mỏi trở về trong nhà.

Giờ này cũng không quản tu luyện hay cho Thải Hồng hấp thu nghiệp lực nữa, về đến Mai Trang hắn liền tắm qua một cái rồi nằm lăn ra giường thoải mái ngủ một giấc.

Cái này ngủ đặc biệt thơm ngon, chính thức giải tỏa được bấy lâu đè nặng áp lực Tống Khuyết cảm thấy mình cả linh hồn và thể xác đều là nhẹ nhõm, cứ như được thăng hoa bay bổng vậy, không chút sầu lo ưu phiền nào mỉm cười chìm vào mộng đẹp.

......

Ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, mở ra hai mắt Tống Khuyết đã thấy Thải Hồng khuôn mặt kiều diễm dán sát mặt mình, hai tay chống cằm dường như đang ngắm nghía một cái tuyệt thế trân bảo vậy tỉ mỉ quan sát trên mặt hắn từng đường từng nét.

Bằng Tống Khuyết cảm giác, có người tiến đến gần mình hắn tự nhiên sẽ phát hiện. Nhưng thấy nha đầu này không có ý chọc ghẹo mình nên hắn vẫn tiếp tục lười biếng ngủ nướng thêm một lát, lúc này mới mở mắt ra mỉm cười:

“Làm sao rồi nha đầu, trên mặt ta có hoa sao?”

“Hì hì, thiếu gia mặt dễ nhìn cực kỳ.”

Thải Hồng tâm trí đơn thuần, cũng không có tâm cơ gì cười lên sáng lạn, nghe hắn hỏi vậy còn thuận miệng khen lên một câu để Tống lão gia cả người thoải mái.

Cái này ánh mắt, quá chuẩn rồi!

Sung sướng hắn vui vẻ ngồi thẳng dậy, cũng không ngại trên thân mình chỉ mặc một cái quần đùi vậy loã lồ ra ngoài, dùng bàn tay to như cái vồ xoa đầu Thải Hồng:

“A Hồng biết gì nói đấy, thật sự là một đứa bé ngoan.”

“Hì hì hì.”

Nghe nàng thiên chân vô tà khanh khách tiếng cười, Tống Khuyết tâm tình cũng vui sướng lây, cả người tinh thần thư sướng mặc vào quần áo, đánh răng rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài cả nhà người đã hết thảy từ lâu thức giấc, buổi sáng thần luyện cũng đã xong xuôi, bây giờ chỉ chờ hắn vị này đại gia xuất hiện là bắt đầu dùng bữa sáng thôi.

“Tất cả mọi người cùng ăn đi.”

Gật đầu kêu lên một tiếng, Tống đại quan nhân cũng nhanh chóng tiêu diệt bữa sáng.

Ăn xong nghỉ ngơi một hồi, hắn mới bắt đầu đi vào sau vườn quan tâm đến đám kia Ngọc Dương Gạo bảo bối.

Bây giờ đã là ngày cuối tháng 5, tháng 6 sắp đến, trải qua 2 tháng hè hấp thu đầy đủ dương quang những cây lúa này bây giờ cũng đã ngừng phát triển chiều cao. Tất cả tập trung dinh dưỡng nuôi nấng trên thân bọn chúng đang mang nặng những hạt thóc to dài như những hạt lạc vậy.

So sánh những hạt thóc này cùng năm ngoái mình thu hoạch cũng đã không sai biệt lắm, chỉ là màu sắc còn chưa hoàn toàn chuyển sang đồng nhất màu hoàng kim mà thôi. Có thể chắc chắn trong tháng 6 là có thể thu hoạch được, cái này để Tống Khuyết nhẹ nhõm rất nhiều.

Xem ra mình một nhà người những ngày tháng phòng trộm, phòng cướp, phòng người quen cũng sắp được giải thoát rồi.

“Thiếu gia, những cây này rất quan trọng sao?”

Thấy nhà mình chủ nhân ngày nào cũng phải ra ruộng chăm sóc đám cỏ cây này, Thải Hồng nháy đôi mắt tròn to hiếu kỳ dò hỏi. Nghe vậy Tống lão gia cười hiền lành xoa đầu nàng:

“Những cây này liên luỵ rất lớn, không thể để ngoại nhân phát hiện. Vì thế ta mới phải ngày ngày chăm bón mong bọn chúng nhanh một chút trưởng thành là có thể thu hoạch cất đi, không phải lo lắng đề phòng nữa.”

Không biết nha đầu này có hiểu hay không, chỉ gặp nàng gật đầu như giã tỏi, bộ dáng thập phần đáng yêu.

Tống Khuyết cười cười xoa nàng đầu nhỏ rồi tiếp tục cho Ngọc Dương Gạo truyền vào năng lượng, đợi hết thảy chăm sóc một lượt xong mới đứng dậy rửa tay thay quần áo, một lần nữa chạy vào Thanh Hà thành.
Bình Luận (0)
Comment