Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 437

Vong Ưu Đảo,

Một gian u tĩnh sương phòng, mặt hướng về mênh mông Dao Trì hồ nước.

Nửa đường tiếp đón rồi đưa Tống Khuyết đến đây, Tưởng Bình ra hiệu cho hắn tạm dừng lại trước cửa rồi khẽ gõ.

“Sư muội, Tống Khuyết hắn đến!”

“Làm phiền sư huynh rồi, Tống Đường chủ mau mời vào.” – Trong phòng người ngọc tiếng nói vẫn là như thế thanh thúy trong trẻo dễ nghe.

Lão Tưởng nghe vậy liền gật đầu quay sang mỉm cười:

“Tống huynh đệ, ngươi vào đi thôi.”

“Đa tạ Tưởng huynh, mai mốt có rảnh tiểu đệ nhất định sẽ đăng môn bái phòng một lần, hi vọng Tưởng huynh khi đó chớ ghét bỏ.”

Thằng này bây giờ cũng đã có thể coi là Dương Nam nhân vật máu mặt, Tưởng Bình làm sao dám qua loa, đã sớm coi nó là người đồng cấp đến đối đãi. Vì thế nghe Tống gia lời nói ý thân cận, hắn vô cùng sảng khoái gật đầu:

“Yên tâm, tại hạ nhất định sẽ trải chiếu tiếp đón. Tống huynh đệ ngươi mau vào đi, đừng để sư muội đợi lâu.”

“Hắc hắc, vậy được! Tưởng huynh hẹn gặp lại.”

Cười rạng rỡ cáo biệt lão Tưởng sau, Tống đại quan nhân liền xách theo một túi quà lớn nghiêm trang đẩy cửa bước vào. Chuẩn bị đến một lần quang minh chính đại hối lội cấp trên.

.....

Bước vào trong phòng, Lĩnh Vực đẫ sớm khóa chặt Triệu Minh Nguyệt vị trí. Tống Khuyết thập phần thành thạo tìm đến trên gác mái nơi cô nàng này đang ngồi trên một sập gỗ nhàn nhã thưởng trà, ngắm nhìn ngoài kia mêng mông mặt nước.

Nhìn nàng thướt tha bóng lưng cùng đẹp không tỳ vết bên mặt, thêm nữa trong phòng thoang thoảng mùi u hương của mỹ nhân. Dù là pháp tướng đại thành như hắn cũng thiếu chút đắm chìm.

Yêu Cơ mị lực quả thật là không thể ngăn cản!

Tống gia trong lòng cảm thán một câu rồi vội vàng xua đi tạp niệm, lớn tiếng cùng thủ trưởng báo danh:

“Ra mắt Hội trưởng, mấy tháng không gặp, Hội trưởng ngài lại càng thêm xinh đẹp rồi!”

Sinh ra và lớn lên trong những lời khen ngợi nên Minh Nguyệt nghe hắn khen tặng cũng không làm sao cảm thấy vui mừng. Chỉ là tay ngọc khẽ buông chén trà xuống rồi quay sang cười nhạt gật đầu:

“Tống Đường chủ mời ngồi!”

Đợi thằng này đã an tọa tại mình vị trí đối diện đồng thời tự tay cho mình pha một chén trà, Yêu Cơ mới hứng thú đánh giá tân ngoại hình của hắn:

“Nghe mẫu thân ta nói Tống Khuyết ngươi tu luyện một môn hoành luyện công mà bị hủy dung. Bây giờ nhìn bộ dáng ngươi hẳn cách đại thành đã không xa, xem ra những tháng ngày này ngươi cũng không vì công việc mà chậm trễ tu luyện sao?”

“Chúng ta những võ giả này võ công mới là căn bản, tại hạ tự nhiên không dám sao lãng việc luyện công.” – Tiện nhân này đỏ mặt nói ra một phen.

Thật sự so với người bình thường hắn còn tính chăm chỉ, nhưng so với võ si như Hùng Bá, Tống Khuyết chút đó tu luyện không tính là gì. Nếu không có bật hack, thằng này có lẽ đã sớm nằm liệt giữa đường.

Ngốc Hùng không có bàn tay vàng, chỉ thi thoảng được chủ nhân dùng Tesseract năng lượng ôn dưỡng thân thể thế thôi mà bây giờ cũng đã sắp đột phá Lục giai rồi. Có lẽ không ra một tháng nữa kẻ này cũng sẽ bước vào luyện tủy giai đoạn.

Từ một người thường, trong vòng 4 năm liên tiếp đột phá 6 giai, tốc độ có thể nói khủng bố. Nếu như đám thiên kiêu hiện nay không được bọn họ trưởng bổi giúp tẩy kinh phạt tủy từ nhỏ, có lẽ đem so với Hùng Bá chỉ có thể hít khói cũng không bằng.

Tất nhiên, Tống gia cũng đã coi như khá nỗ lực, chỉ là không đọ được với mấy loại võ si mà thôi.

Minh Nguyệt cũng không biết hàng này ở nhà làm sao tu luyện, nhưng mỗi lần gặp lại đều thấy nó tiến bộ vượt bậc thế này nàng đều cảm thấy rất vui mừng. Tại Dương Nam này, đồng trang lứa có thể cùng nàng giao thủ mấy chiêu đã vô cùng hiếm gặp, giống như Tống Khuyết vẫn không buông bỏ bám sát bước chân của nàng vậy thì ngoài hắn ra không còn ai khác.

Vì thế thấy Tống đại quan nhân mấy tháng không gặp lại có điều đột phá, cô nàng này liền ngứa tay muốn thử.

“Tống Khuyết, tiếp chiêu!”

Nói rồi cũng không cho người thời gian chuẩn bị, Minh Nguyệt hai ngón tay dài đã chụm lại rồi nhanh chóng đâm về đối diện người cổ tay. Dùng đó thay kiếm thi triển nhà nàng Triệu gia tuyệt học Thiên Hà Kiếm Điển.

Gặp Yêu Cơ nói liền làm không có chút nào báo trước xuất thủ, Tống Khuyết cũng khá giật mình. Cũng may hắn linh mẫn hơn người, lúc này phản xạ thần tốc liền đưa chén trà khẽ chếch ra, tay kia lập tức tạo thành chưởng đao vung lên nghênh đón.

Kẻ này ứng biến nhanh chóng để Triệu Minh Nguyệt lòng tán thưởng không thôi, hai mắt đỏ tươi cũng ánh lên những sắc thái kỳ dị. Dưới tay càng không nữa giữ lại, bắt đầu dùng ra 8 thành công lực.

Chỉ thấy đang thế đâm đến hai ngón tay bỗng nhiên giữa đường chuyển hướng, hóa thành như tơ lụa mềm mại né qua Tống Khuyết đao chiêu rồi lần nữa cực tốc xuất chưởng đánh về phía hắn ngực bộ đang lộ ra không môn.

Tống đại quan nhân không chút hốt hoảng, vẫn còn đủ thời gian đưa chén trà đặt nhẹ lên bàn rồi mới thong dong ứng đối. Chưởng đao đang chém lên cứ thế dừng lại, tay hóa thành ưng trảo lăng lệ chộp về phía Yêu Cơ hổ khẩu.

Còn nhất tâm nhị dụng dùng tay kia búng nhẹ lên chén trà để nó bắn lên vài giọt nước rồi liên tiếp điểm ra 3 cái. Mỗi giột nước như hóa thành một mũi tên vậy bắn về đối diện người.

Phen này bản lĩnh để ngay cả Triệu Minh Nguyệt cũng phải than thở không bằng.

“Tới hay lắm!”

Mỹ nữ Hội trưởng hào khí tăng cao, mở miệng khen lớn một câu sau bàn tay còn lại của nàng cũng nhanh chóng chấm vào trước mặt li trà một cái. Khi nhấc lên, nước trong chén trà đã như nhận được một sự dẫn dắt nào nó tạo thành một lưỡi thủy kiếm nhỏ trong suốt bay thẳng mà lên, đem Tống Khuyết 3 đòn đánh tan giữ không trung, dư thế chưa giảm còn tiếp tục cuốn tới, đâm thẳng đến hắn mặt bộ.

Đối với đòn này, chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể tránh ra, nhưng làm như thế tất nhiên sau lưng hắn mấy thứ đồ vật sẽ gặp tai họa. Vì thế Tống gia cũng không né tránh mà đưa tay ra vồ lấy thủy kiếm, hóa kình bộc phát đem trong đó lực đạo hết thảy triệt tiêu.

Bàn tay còn khẽ cuốn một vòng, lúc này trong tay hắn như đang nắm lấy một viên cầu làm bằng nước vậy.

Minh Nguyệt thấy thế liền khẽ mỉm cười, dưới tay cũng không chút nào hàm hồ liên tiếp đâm ra mấy kiếm về phía thủy cầu, ý định hiển nhiên là muốn đem nó phá hủy để xối cho Tống Khuyết một thân nước.

Tống đại lão gia làm sao có thể để việc xấu mặt như thế xảy ra. Lúc này hai tay liền như hóa thành tàn ảnh liên tiếp cùng đối phương kiếm chiêu cứng đối cứng.

Đáng nói là từ nãy giờ bọn họ chiến đấu cũng chưa từng xê dịch hay lay chuyển một chút nào vị trí đâu. Cả hai đều là ngồi im tại chỗ, lưng ưỡn thẳng tắp, chỉ có hai tay không ngừng chuyển động xuất chiêu mà thôi.

Tại không trung trước mặt hai người diễn ra một bộ kỳ cảnh.

Một cái to bằng quả nhãn thủy cầu như không chịu trọng lực dẫn dắt vậy nãy giờ vẫn lơ lửng giữa không trung, xung quanh nó còn là thoắt ẩn thoắt hiện liên tiếp xuất hiện một chuỗi dài bàn tay. Khi thì kiếm chỉ, chưởng trảo... thay đổi liên tục, nhìn mà hoa hết cả mắt.

Càng đánh hai bên trong lòng đều dâng lên tính hiếu thắng, vốn từ ban đầu còn có giữ lại nhưng bây giờ đã là toàn lực ứng phó rồi. Ấy thế mà trong phòng vẫn thần kỳ yên tĩnh, không vang lên bất cứ tiếng ồn ào va chạm nào.

Tất cả đều do hai người đều là đã tu luyện đến Nhập vi cảnh giới, khả năng khống chế lực đạo đã đến mức cực kỳ biến thái nông nỗi. Mỗi một tơ lực đều có thể thành thạo thu phóng tự nhiên, chiêu thức chỉ chạm tức dừng, không hề có chút nào tán lực tràn ra ngoài sợ hỏng đến trong phòng đồ vật.

Cứ như thế trầm mặc giao thủ một hồi lâu, Triệu Minh Nguyệt đối với đối diện thiếu niên cũng cảm thấy bội phục không ngớt.

Nửa năm trước nàng còn có thể dựa vào tinh diệt chiêu thức áp kẻ này một đầu, bây giờ đối phương vậy mà đã đuổi kịp chính mình. Phần này ngộ tính thật sự quá mức phi phàm.

Sợ rằng lần sau gặp gỡ, dù có chính thức giao thủ, hai bên cũng chưa chắc được ai làm gì được ai đâu.

Nghĩ đến đây Yêu Cơ nhếch miệng khẽ cười.

“Tiếp chiêu!”

Chỉ thấy đang đâm về phía thủy cầu hai ngón tay nàng liền khẽ tách ra, từ mỗi đầu ngón tay một đạo sáng bạc kiếm khí bỗng dưng xuất hiện, chia ra hai đường tấn công về phía Tống Khuyết.

Biến cố quá đột ngột, Tống lão gia hắn cũng không kịp đề phòng. Chỉ có thể thu tay lại trước chống đỡ Minh Nguyệt một chiêu, đợi đem bắn về mình kiếm khí đánh tan, ngẩng lên trước mặt nhìn cái kia thủy cầu đã bị nàng chém nát, bọt nước lúc này đang lung tung dội về phía mình đây.

Thế không bằng người, mình không có Chân khí chính là khó lòng đề phòng những cái đó thần kỳ thủ đoạn. Tống Khuyết buồn bực vội vàng xòe lớn bàn tay ra khẽ cuốn một vòng mới thành công chặn lại hết những cái kia tia nước.

Nhưng lúc này trên tay hắn đã là ướt nhẹp một mảnh.

“Hì hì hì.”

Thành công chơi xấu, Yêu Cơ thấy đối thủ bộ dáng chật vật liền vui vẻ che miệng cười duyên.

Đợi một hồi sau, nàng mới coi như dừng lại được. Nhìn Tống bảo bảo ủy khuất, cô nàng này mới không đành lòng lần nữa cười khẽ rút ra khăn thơm đưa cho hắn:

“Không cần nhìn ta như thế, ta lại chưa từng nói sẽ không dùng chân khí.”

Tống gia nghẹn lời!

Không ngờ thường ngày lãnh diễm Triệu Minh Nguyệt cũng có bản tính tinh nghịch như thế này hắn còn có thể nói gì. Có phúc chứng kiến mỹ nhân cười, lần này thiệt thòi coi như cũng là xứng đáng. Trên đời có lẽ chín thành chín nam tử sẽ không chút do dự đồng ý để Yêu Cơ dội nước một lần chỉ để đổi lấy nàng một nụ cười xinh đẹp đây.

Tự an ủi bản thân như thế một câu Tống tiện nhân lại thấy mình kiếm lời, lúc này liền hớn hở nhận lấy khăn thơm lau tay, miệng còn không ngừng ba hoa:

“Hội trưởng nói đúng lắm, xem như lần này cho ta lên một bài học. Sau này tại hạ ra ngoài tuyệt đối sẽ gấp bội đề phòng, không bao giờ tin lời địch nhân nói.”

Gặp thằng này không có chút nào cách ngại sau Minh Nguyệt cũng yên lòng. Ghét bỏ từ chối nhận lấy hắn vừa dùng qua hương khăn, cô nàng này ngược lại quay sang hộp quà bên cạnh hiếu kỳ.

“Đây là thứ gì, đóng gói cẩn thận như vậy?”
Bình Luận (0)
Comment