Ta Muốn Theo Sư Phụ Suốt Đời

Chương 12

Sở Mặc nằm trên mặt đất.

Ta sợ hãi kiểm tra hơi thở của hắn. May mắn thay, hắn vẫn còn thở.

Về lý trí ta biết hắn sẽ không chết, nhưng ta không thể khống chế được tâm trạng sợ hãi của mình.

"Ta xin lỗi, Ta xin lỗi..." Ta chạm vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn bằng đôi tay run rẩy.

Ta đút cho Sở Mặc một viên đan dược, trốn ở bên cạnh chờ đợi.

Qua không lâu, Sở Mặc tỉnh lại, gian nan đứng dậy, thất tha thất thểu đi về phía trước.

Vô Vong Nhai có rất nhiều mãnh thú, dọc theo đường đi ta len lén xua đuổi dã thú, để cho hắn có thể an toàn từ trong rừng rậm đi ra ngoài.

Lại ở trên đường đặt thảo dược giúp hắn chữa thương, để cho hắn mau chóng khôi phục.

Không bao lâu, trong rừng rậm bỗng nhiên vang lên động tĩnh, Tô Thanh Thanh xuất hiện ở trước mặt Sở Mặc.

“Sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?"

Tô Thanh Thanh vẻ mặt ngạc nhiên: “Ta mang huynh về tông môn.”

Sở Mặc hất tay cô ta ra: "Không cần.”

Tô Thanh Thanh phát hiện đan điền của Sở Mặc đã bị hủy, cũng không muốn quản hắn nữa: "Vậy ta đi trước.”

Tô Thanh Thanh xoay người đi vào rừng rậm. Trong rừng rậm Vô Vong có kết giới, người tu vi thấp sẽ bị áp chế, không khác gì người bình thường, Tô Thanh Thanh lạc đường lại xoay trở về, do dự đi theo Sở Mặc, hai người bị ép đồng hành.

Ta hộ tống họ trong bóng tối.

Tô Thanh Thanh tìm ra cỏ độc làm thức ăn, ta nhanh chóng tung pháp quyết hủy diệt cỏ độc trong tay cô ta.

Cô ta muốn ăn thì ta ném ra một con thỏ bị đánh gãy chân, để cho cô ta nướng và cho Sở Mặc ăn. Kết quả cái con nhỏ này chỉ biết ăn một mình, để lại cho Sở Mặc chỉ có xương, làm ta tức giận gần chết.

Rơi vào đường cùng, ta lại vì bọn họ bắt dã thú lớn hơn, như vậy Tô Thanh Thanh ăn không hết, tự nhiên sẽ chia một ít cho Sở Mặc.

Mặc dù ta đem thức ăn cùng thảo dược đưa đến bên miệng, đuổi đi tất cả yêu thú, Tô Thanh Thanh vẫn một mực oán giận khóc lóc, cảm thấy sao mà quá vất vả.

"Tại sao đều là ta đi tìm đồ ăn, huynh là một đại nam nhân không biết xấu hổ sao?"

Nghe xong lời của cô ta, Sở Mặc cố gắng chống đỡ thân thể trọng thương chưa lành, đi tìm thức ăn.

Ta mặc kệ Tô Thanh Thanh, vội vàng đưa lên cho hắn một con mãng xà bị thương, mật rắn có thể làm cho Sở Mặc mau chóng khôi phục.

Ngày thứ năm, Tô Thanh Thanh dẫn đường lung tung, rồi xông vào địa bàn của Vô Vong Chi Chủ. Lúc đó ta đang vì hai người họ mà vất vả khổ cực săn thú, nghe được động tĩnh nhanh chóng bay qua.

Mắt thấy hai người sắp c.h.ế.t trong miệng yêu thú, ta vội vàng sử dụng thủ thuật che mắt, hóa thân thành một con cáo trắng đánh về phía Chi Chủ của rừng Vô Vong, vừa đánh vừa dẫn nó đi.

Công lực của Vô Vong Chi Chủ không tầm thường, vả lại trong rừng có kết giới, ta không cách nào phát huy thực lực, bị đánh thành trọng thương, lâm vào hôn mê.

Trời đổ mưa to.

Ta bị nước mưa lạnh lẽo đánh thức, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lo lắng Sở Mặc cùng Tô Thanh Thanh. Ta cố gắng chịu đựng đau nhức một đường theo dấu chân hai người đi về phía trước.

Gần nửa canh giờ sau, ta tìm thấy hai người ở một hang động.

Trong hang động có lửa cháy, Sở Mặc cùng Tô Thanh Thanh dựa sát vào nhau, bộ dáng tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Thấy hai người không có việc gì, ta bay đến một cái cây gần đó, dựa vào một nhánh cây nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không ngủ say.

Trong rừng rậm yêu thú quá nhiều, ta phải vì bọn họ gác đêm.

Mưa to như trút nước, rơi xuống người ta. Máu trộn lẫn với nước mưa rơi xuống dưới gốc cây, vết thương ngâm trong nước mưa bắt đầu trắng bệch, thối rữa.

Ta hít một hơi, nhìn hai người đang dựa sát vào nhau trong ánh lửa ấm áp trong hang động phía dưới, bỗng nhiên cảm thấy có chút chua xót, nhưng ngay sau đó, cũng có chút thoải mái.

Tất cả những thứ này, đều là ta tự tìm.

Ta cam tâm tình nguyện.
Bình Luận (0)
Comment