Ta Muốn Theo Sư Phụ Suốt Đời

Chương 15

Ta chờ Sở Mặc đ.â.m một kiếm xuyên tim, nhưng hắn không g.i.ế.c ta, thậm chí còn thả ta ở Bạch Vân Phong tự do hoạt động.

Buổi tối lúc đi ngủ, ta bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra, phát hiện bên giường có một bóng người cao gầy, toàn thân tỏa ra mùi rượu.

“Sở Mặc.”

"Sư phụ, nếu người nói xin lỗi, ta liền tha thứ cho người."

Hắn say khướt đưa tay bóp lấy cằm của ta: "Hiện tại toàn bộ Bạch Vân Phong đều là của ta, chúng ta có thể trở lại như trước..."

Trong lòng ta đau xót, cắt ngang lời hắn: "Sở Mặc, chúng ta không thể trở lại như trước nữa.”

Thân thể Sở Mặc cứng đờ, nhiệt độ trong phòng kịch liệt giảm xuống.

Một lát sau, hắn như tỉnh rượu, cười lạnh một tiếng, thân hình biến mất, chỉ còn lại mùi rượu nhàn nhạt.

Ngày hôm sau, hai người đem ta kéo ra khỏi phòng, ném vào bồn tắm. Quần áo cũng không cho ta mặc, trực tiếp đem dùng chăn bọc lại, đưa vào tẩm cung của Sở Mặc.

Tình huống không ổn.

Mấy năm trước bởi vì huyền tinh tồn tại nên ta biết trong lòng Sở Mặc nghĩ tới ta.

Ta bị đưa đến tẩm cung, thân thể bị phong tỏa huyệt đạo, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Một lát sau, Sở Mặc bỗng nhiên xuất hiện ở trước giường, hắn cúi đầu, rút chăn khỏi người ta.

Ánh mắt của hắn làm cho cả người ta sợ hãi, da đầu tê dại.

Ánh mắt đáng sợ, làm ta sợ hãi.

“Sở Mặc, ngươi g.i.ế.c ta đi!" Ta kêu to.

Giết ta, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, có thể tái sinh.

Hắn bóp chặt cằm ta: "Với những gì ngươi đã làm với bản tôn, c.h.ế.t ngàn vạn lần cũng không đủ!"

Ta nói: "Vậy thì g.i.ế.c Ta đi."

“Ta không g.i.ế.c ngươi." Sở Mặc cười lạnh.

"Cái c.h.ế.t của ngươi không thể giúp ta hết hận. Ta đây sẽ không cho ngươi chết.”

Hắn vuốt ve gò má ta: "Ta muốn ngươi trở thành người của ta, nằm dưới thân ta, sống không bằng chết.”

Hắn nhẹ nhàng mập mờ vuốt ve mặt tôi.

Cơ thể kỳ quái biến hóa làm cho ta càng thêm lo lắng sợ hãi, ta lớn tiếng hô: "Ngươi thích ta đi!"

Tay Sở Mặc dừng lại.

Ta bất chấp những thứ khác, tiếp tục nói: "Biết ta vì cái gì chán ghét ngươi không? Mười năm trước vào ngày đó khi người Sở gia tới tìm ngươi, ở trên đại điện ngươi đập nát huyền tinh. Huyền tinh chui vào lòng bàn tay của ta, ta liền nghe được tiếng lòng của ngươi."

“Ta là sư phụ của ngươi, nhưng ngươi đại nghịch bất đạo, nội tâm vặn vẹo biến thái, ta chán ghét ngươi!”

Sở Mặc lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra ánh mắt không thể tin: "Ngươi... đều biết?"

“Đúng."

Ta ác độc mắng hắn: “Ngươi sinh ra điềm xấu, khắc mẫu g.i.ế.c phụ thân, không người yêu, ngoại trừ một thân huyết mạch cường đại thì ta chẳng nhìn được thứ gì tốt. Ta cho ngươi miếng cơm ăn, ngươi liền m.ó.c t.i.m móc phổi cho ta, còn yêu ta. Sở Mặc, ngươi có phải quá hèn mọn không?”

Sở Mặc cả người cứng đờ, một hồi lâu, hắn chậm rãi giơ tay lên.

Ngay khi ta cho rằng sẽ bị g.i.ế.c chết, hình bóng của hắn bỗng nhiên biến mất.

Ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.

Ta bị đưa ra khỏi tẩm cung, tiếp tục bị nhốt trong phòng nhỏ.

Mỗi ngày ăn ngon uống ngon, lại không gặp được bất cứ người nào.

Ta bắt đầu cáu kỉnh.

Sở Mặc vì sao còn không g.i.ế.c ta?

Ta không chết, làm sao thoát khỏi cốt truyện này đây?

Rõ ràng, ta đã rất xấu xa rồi.

Không quá hai ngày, Sở Mặc bỗng nhiên ôm Tô Thanh Thanh xuất hiện ở trong phòng của ta, ném cho ta một bình sứ.

Chính là năm đó khi Sở Mặc bị thương, Tô Thanh Thanh nhờ ta đưa bình thuốc này.

Ta nhặt bình sứ lên, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.

Sở Mặc khuôn mặt lạnh như băng: "Bình thuốc này là Tô Thanh Thanh đưa cho?"

Ta không phủ nhận: "Phải.”

Sở Mặc yên lặng: "Vì sao không nói? Còn khiến ta nhiều năm như vậy cảm kích ngươi. Cướp công lao của người khác làm của riêng, rất đắc ý đúng không?”

Ta trầm mặc. Tuy rằng Tô Thanh Thanh đưa thuốc, nhưng bình thuốc kia công hiệu không được bao nhiêu. Ta đã bỏ thêm rất nhiều thảo dược vào, mới có thể làm cho Sở Mặc nhanh chóng phục hồi như cũ. Hơn nữa, là Tô Thanh Thanh dặn dò ta không được nói.

"Năm đó ngươi đi lấy đan dược vì ta tẩy kinh phạt tủy, cũng là Tô Thanh Thanh cầu ngươi mới làm?"

Ta mê mang suy nghĩ một chút, trên đường đi Dược Vương Phong hình như có gặp Tô Thanh Thanh. Cô ta có chào hỏi mấy câu, nhưng căn bản ta không quan tâm.

"Giải trừ độc trong cơ thể ta, chỉ là vì để ta nhanh hơn kết đan, để cho ngươi đào đi?"

Mỗi một câu nói của Sở Mặc lại lạnh thêm một phần.

Nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, ta bỗng nhiên hiểu được, hắn đang tính nợ cũ.

Ta nhìn về phía Tô Thanh Thanh, cô ta không dám đối diện với ta.

Đã như vậy...

Ta mỉm cười nói: "Đúng, là như vậy không sai.”

Nếu hắn g.i.ế.c ta, ta sẽ được giải thoát.

Sở Mặc nhìn ta thật lâu, đôi mắt sâu không thấy đáy: "Tần Giác, mấy năm nay, mặc dù ngươi đã làm chuyện quá đáng nhưng ta đều nghĩ, ít nhất trước kia ngươi đối với ta rất tốt... Hiện tại mới hiểu được, đều là ta nhận trộm là thầy!"

Hắn bỗng nhiên xuất thủ chộp về phía bụng của ta, mổ đan điền của ta, đào nội đan ra.

Ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, nằm trên mặt đất lăn lộn.

Hóa ra bị đào kim đan thì đau đớn thế này sao.

“Lúc trước ngươi đào đan của ta, hôm nay ta đào đan của ngươi, để lại cho ngươi một mạng, coi như trả lại công ơn nhận đệ tử ngày đó của ngươi."

Sở Mặc tay cầm kim đan, khuôn mặt tuyệt tình: “Về sau, chúng ta không ai nợ ai. Ngươi c.h.ế.t già ở Bạch Vân Phong đi.”

Nói xong, hắn bóp nát kim đan, kéo Tô Thanh Thanh rời đi.

Ta nằm sấp trên mặt đất, đau đến mồ hôi rơi như mưa.
Bình Luận (0)
Comment