Ta Muốn Theo Sư Phụ Suốt Đời

Chương 20

Sở Mặc vỗ nhẹ bả vai ta, trên quần áo của ta hiện ra một chút ánh sáng hoa lệ.

Ta bỗng nhiên nhớ tới lúc ở trên đường cái, Sở Mặc ở trên vai ta vỗ vỗ.

Nó phải được để lại sau đó.

Chết tiệt.

"Những điểm sáng này, là lân phiến của Bí Hải Giao Long làm, năm đó sư phụ cùng ta một đạo sát giao, trên lân phiến có khí tức của ta cùng sư phụ, giao long thể chất đặc thù, vạn năm bất diệt, ta dùng bí thuật tìm kiếm, là có thể tìm được sư phụ..."

"Không phải, ngươi nhận lầm người rồi.”

Ta đến c.h.ế.t cũng không thừa nhận.

Hắn cười cười, vỗ vỗ tay, bên ngoài có người mang theo một người đi vào.

“Bà ơi.”

Ta biến sắc.

Sở Mặc nói với bà cụ: "Ta ra một ngàn lượng hoàng kim, Tần Giác làm khế đệ của ta.”

Bà cụ cao hứng muốn chết, miệng đầy đáp ứng: "Được!”

Sở Mặc tướng mạo rất đẹp, bà cụ thậm chí cảm thấy ta có lời, huống chi Sở Mặc trả tiền rất hào phóng.

Cũng không biết Sở Mặc dỗ như thế nào, cứ như vậy, bà cụ lòng tràn đầy vui mừng cùng Sở Mặc ký kết khế ước, đem ta bán cho Sở Mặc ba năm.

Sở Mặc hướng lão bà cam đoan, ta đi thời điểm lại cho ta một ngàn lượng hoàng kim, vả lại này ba năm đều ở lại Phong Thành, không đánh chửi, không nhục nhã.

Điều kiện tốt đến mức làm cho bà cụ hận không thể sớm một chút đem ta đóng gói, đưa cho Sở Mặc.

Ta được đưa đến phủ Sở Mặc, thay y phục hoa lệ nhất, vào ở trong căn phòng xinh đẹp nhất.

Toàn bộ quá trình, đều rất mờ mịt.

Từ thị nữ trong miệng biết được, Sở Mặc hai mươi năm trước nổi điên, g.i.ế.c c.h.ế.t rất nhiều tu chân nhân sĩ, bây giờ đã là tiếng tăm lừng lẫy Ma Tôn.

Tất cả mọi người đều quỳ rạp dưới chân hắn.

Năm năm trước, hắn đi tới tòa thành nhỏ này, một mực chờ người nào đó.

“Hôm nay xem ra, tôn thượng đang chờ ngài!" Các tỳ nữ cười nói.

Ta nắm chặt nắm đấm, nội tâm hoảng loạn lại khiếp sợ: "Sở Mặc không cùng Tô Thanh Thanh ở chung một chỗ sao?"

Các tỳ nữ nói: "Không có.”

Từ trong miệng tỳ nữ biết được, năm đó sau khi ta chết, chẳng biết vì sao Sở Mặc cùng Tô Thanh Thanh lại trở mặt, đem cô ta phế bỏ tu vi trục xuất Huyễn Hải tông.

Tô Thanh Thanh biến thành phàm nhân, ở nhân gian gặp phải cướp bóc, bị c.h.é.m chết.

Ta rất hoang mang, năm đó Sở Mặc cùng Tô Thanh Thanh không phải sắp thành hôn sao?

Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng thân phận hiện tại của ta, là không thể hỏi.

Dù sao ta vẫn kiên trì Sở Mặc tìm lầm người.

Sở Mặc tới gặp ta, dịu dàng hỏi thăm quá khứ của ta, ta làm bộ một mực không biết, chỉ là một phàm nhân vô tội.

Hắn trầm mặc thật lâu, lại cười nói: "Quên cũng tốt."

Giằng co như thế nửa tháng, Sở Mặc mỗi ngày đều sẽ đến cùng ta, mang ta ăn uống vui chơi, vừa nhìn liền muốn dùng phồn hoa vật chất ăn mòn tâm hồn thuần khiết của ta.

Còn thỉnh thoảng mặc quần áo lỏng lẻo, lộ ra cơ bắp xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta.

A, vật chất không dụ được thì lại lấy sắc ra dụ dỗ?

Ta nhìn chằm chằm cơ bụng của hắn, trong lòng nói: "Nghĩ hay lắm, ta không thể bị cám dỗ!"

Chúng ta cứ giằng co mập mờ như vậy, ta muốn đi nhưng đi không xong, lại không có cách nào với Sở Mặc, không thể tránh được.

Hai ngày sau, tỳ nữ mang ta đi đình nghỉ mát, Sở Mặc ở nơi đó chờ, mời ta ngồi.

“Đói bụng chưa?"

Hắn chỉ vào thức ăn trên bàn đá trong đình nghỉ mát nói: “Những thứ này đều là chuẩn bị cho ngươi.”

Ta cúi đầu nhìn, tiên hạc kho tàu, cá chép gấm dưa chua, thỏ bảy màu xào... Tất cả đều là đồ ăn năm đó ở Huyễn Hải Tông ăn.

Ta ngồi xuống bàn, giả vờ không quen.

Kiên nhẫn.

Phải kiên nhẫn.

Sở Mặc bắt đầu giảng giải ta cùng hắn kiếp trước ân oán tình cừu, khi hắn nói đến hai người tương thân tương ái, ta là đạo lữ của hắn, ta rốt cục không thể nhịn được nữa, đập bàn đứng lên: "Đừng ăn nói xàm bậy, từ lúc nào ta là đạo lữ của ngươi?"

Sở Mặc đôi mắt to đen, khóe miệng mỉm cười: "Sư phụ, người không mất trí nhớ nha.”

Ta nghẹt thở.

Nhất thời xúc động, lớp ngụy trang đã rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment