Ta Muốn Theo Sư Phụ Suốt Đời

Chương 23

Sở Mặc cùng ta vành tai tóc mai cọ xát mấy ngày.

Thân thể tu chân giả, cùng thân thể phàm nhân, căn bản không có cách nào so sánh.

Nhiều lần ta cảm thấy mình sắp chết.

Hoàn hảo Sở Mặc nói muốn trở về tổ chức đại điển, để cho ta làm đạo lữ của hắn, mới bằng lòng rời đi.

Ta vội vàng đồng ý.

Tiểu Mai được mời đến cùng ta lừa gạt bà cụ.

Tiểu Mai biết sự tồn tại của Sở Mặc, nhưng cũng không lên tiếng.

Tháng thứ hai thành thân, bà cụ mỉm cười ra đi.

Ta vì bà ném chậu tiễn đưa, toàn bộ công ơn dưỡng dục bà nuôi ta mười mấy năm.

Sau khi bà cụ chết, Sở Mặc tới đón ta.

Hắn nói được làm được, hắn mang ta về Huyễn Hải tông, còn tuyên cáo thiên hạ muốn cùng ta trở thành đạo lữ.

Chúng ta lại vào ở Bạch Vân Phong.

Khi không có người ở đây, Sở Mặc sẽ gọi ta là sư phụ, mặc đánh mặc mắng, ân cần hầu hạ ta.

Giống như nhiều năm trước.

Nhìn tất cả những gì quen thuộc ở Bạch Vân Phong, dường như đã qua mấy đời.

Chúng ta cử hành kết khế đạo lữ đạo lữ rất long trọng, mời tứ hải tân khách, chiêu cáo thiên hạ.

Mới vừa kết khế không bao lâu, ta bỗng nhiên cảm thấy thân thể không khỏe.

Lúc ban đầu không để ý, nhưng sau này lại nôn ra máu.

Sở Mặc gấp gáp tìm thiên tài địa bảo cho ta, cầu y hỏi dược, đều không có hiệu quả.

Ta đè tay hắn lại nói: "Đừng tìm, kiếp này kết thúc như vậy, cũng không tính tiếc nuối, không cần hao tài tốn của. Ngươi tìm kiếp thứ ba của ta là được rồi.”

Sở Mặc nắm tay ta, hốc mắt ửng đỏ, trầm mặc không nói.

Theo thời gian, ta bắt đầu không thể đi bộ, mắt tôi mờ dần và buồn ngủ trong một thời gian dài.

Sở Mặc thường xuyên ôm ta ở Bạch Vân Phong phơi nắng, nói với ta chuyện xảy ra bên ngoài.

“Tiểu Mai đã tìm được một người đàn ông, đứa con trai nuôi kia của em, mỗi ngày đều nhớ nhung em..."

Ta hỏi: "Còn gì nữa?”

Sở Mặc tiếp tục nói: "Nhị Ngưu cùng A Hoàng thành thân, bọn họ không cưới vợ, dự định cả đời ở bên nhau..."

“Vậy sao? Thật tốt.”

Ta lắng nghe và ngủ thiếp đi.

Một ngày nọ, Sở Mặc tìm được y tiên bắt mạch cho ta.

Y tiên nói, ta bị một loại bệnh hiếm thấy gọi là chứng tán hồn. Mỗi lần chuyển sinh, hồn phách liền yếu một chút.

Mà ta kỳ thật đã chuyển sinh mười lần, hồn phách bây giờ vô cùng mỏng manh, c.h.ế.t rồi thì hồn phách sẽ tan đi, đã không có kiếp sau.

Ban đầu ta cùng Sở Mặc đã dần dần tiếp nhận chờ ta sau khi c.h.ế.t đi, lại tìm kiếp thứ ba của ta, nhưng nghe y tiên nói như thế, ta đã không còn kiếp sau.

Sở Mặc giống như bị điên, lần nữa đi tìm chí bảo thiên hạ, không tiếc bất cứ giá nào củng cố hồn phách của ta.

Đáng tiếc đều vô dụng.

“Ta không tin, trên trời dưới đất, lại không có biện pháp cứu chữa ngươi!" Sở Mặc nói.

"Tần Giác, ngươi chờ ta, ta trở về Bí Hải một chuyến, tất nhiên có thể tìm được phương pháp cứu ngươi. Lúc trước, ta cũng là ở Bí Hải tìm được phương pháp tìm ngươi.”

Nghe được lời của hắn, trong đầu ta giống như là có cái gì mơ hồ xẹt qua, rồi lại bắt không được.

Một tháng sau, Sở Mặc đã trở lại, bên người còn có một người áo đen đi theo, thân hình cao lớn.

“Tần Giác, ta có biện pháp cứu ngươi."

Sở Mặc hưng phấn kéo tay ta: "Chỉ cần đem linh căn rót vào thân thể ngươi, biến ngươi thành người tu tiên, là có thể dùng đan dược cứu ngươi.”

Ta cũng rất phấn khởi, cho rằng mình sắp được cứu.

Ai không muốn sống thêm vài ngày? Hơn nữa sau khi biết mình không có kiếp sau, ta rất muốn ở bên Sở Mặc nhiều hơn.

Lúc đầu, ta không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Nhưng mà, khi ta len lén nghe được Sở Mặc  hoá ra là bắt người sống lấy linh căn, ta mới đột nhiên ý thức được chuyện kia tồi tệ như thế nào.

Ta ở Bạch Vân Phong dưỡng bệnh, Sở Mặc phong tỏa tin tức, ta căn bản không biết. Hoá ra Sở Mặc khắp nơi bắt người đoạt linh căn, tử thương vô số!

Nhưng mà linh căn hắn đoạt được lại không ai phù hợp với ta!

Ta một ngày không khỏi, hắn một ngày sẽ không ngừng.

Sở Mặc trước kia tấn công tông môn, xem như môn phái phân tranh, người thắng làm vua, mọi người không lời nào để nói.

Nhưng mà cướp đoạt linh căn của người vô tội, đến nỗi tử thương vô số, không khác gì đi ngược lại, đây là tàn bạo.

Tất cả mọi người phản đối hắn, tu chân giới đoàn kết lại, cùng nhau thảo phạt Sở Mặc.

Biết chân tướng, ta cố gắng chống đỡ thân thể bệnh tật đi tới cung điện Sở Mặc.

“Tần Giác, sao ngươi lại tới đây?"

Hắn hoảng loạn thu tay lại, phân phó: "Còn không mau đưa xuống.”

Ta thấy một tu sĩ bị thương nặng bị lôi đi.

Đám người đi hết, ta hỏi Sở Mặc: "Là ai nói cho ngươi biết, cần linh căn mới có thể cứu ta?"

Sở Mặc trầm mặc một lát, nói: "Ngươi đều biết?”

Ta lớn tiếng hỏi, quá mức kích động, liều mạng ho khan: "Còn nữa, lúc trước là ai nói cho ngươi biết, có thể dùng vảy Giao Long tìm được ta?"

Nếu như hắn không tìm được ta sống lại, ta im lặng, không biết chân tướng mà c.h.ế.t đi, Sở Mặc thương tâm nhưng về sau sẽ mở ra cuộc sống mới, đó cũng là một kết cục tốt đẹp.

Bởi vì chúng ta lại gặp nhau, nên liền biến thành như vậy!

Sở Mặc đau lòng ôm lấy thân thể ta: "Tần Giác...”

Ta gắt gao bắt lấy tay hắn: "Ngươi không phải vẫn muốn biết lúc trước ta vì sao phải m.ổ b.ụ.n.g lấy kim đan của ngươi sao?”

Hệ thống nói, nếu như nói cho người khác ta là xuyên qua thì ta sẽ chết.

Nhưng hôm nay, ta sắp chết, Sở Mặc lại vì ta lạm sát người vô tội, ta còn không bằng c.h.ế.t sớm một chút!

Ta chưa kịp nói cho hắn biết thì một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Mắt tôi từ từ mở to.
Bình Luận (0)
Comment