02
Nàng nghiêng đầu, né tránh ánh nhìn của ta, rồi đột ngột quỳ sụp trước Phương phu nhân, khiến bà giật mình phải lùi một bước.
“Thưa bá mẫu, trước kia con bướng bỉnh, khiến cha mẹ phiền lòng không ít. Sau khi rơi xuống nước, con mới hiểu được tình thân quan trọng nhường nào.”
“Con và biểu ca từng có chút tình cảm, nhưng nếu đem so, thì tỷ tỷ mới là người con trân quý hơn cả. Tỷ ấy có tài hoa, có mưu trí, xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn.”
… Lại khen ta có mưu trí nữa kìa.
Nhưng trong lòng nàng lại đang thì thầm:
“Xin lỗi nhé, biểu ca. Tuy ở bên huynh cũng vui, nhưng huynh chắc cũng mong muội có cuộc sống tốt đẹp hơn đúng không?”
“Sống đủ ăn đủ mặc sao sánh được với vinh quang khi làm quan phu nhân?”
*
Phương phu nhân liếc ta một cái, ánh mắt khó đoán:
“Xem ra, tiểu thư nhà họ Lâm cũng không phải hạng thường.”
Ta còn chưa kịp mở lời, thì Lâm Phù đã vội chen vào:
“Bá mẫu đừng trách tỷ tỷ con, tất cả là do con tự quyết định. Nếu nói về tài hoa, con không sánh được với tỷ ấy. Nhưng nếu nói đến việc biết cách khiến người vui vẻ, thì trong nhà chẳng ai qua được con.”
“Nếu con gả vào, nhất định sẽ cùng Phương công tử chung sống hoà thuận, vui vẻ, mà tâm trạng tốt thì biết đâu lại có lợi cho bệnh tình.”
*
Lời vừa dứt, vẻ mặt Phương phu nhân cũng dần dịu lại. Bà liếc nhìn Phương lão gia, như muốn ông ra quyết định.
Ngay lúc đó, bên tai ta vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại là giọng nói quen thuộc kia:
“Có tác dụng rồi! Tốt quá! Phương Vi An là của ta rồi!”
Lâm Phù quay đầu nhìn ta, giọng nhẹ như lông vũ:
“Tỷ tỷ, về sau tỷ có thể yên tâm rồi. Hôn sự này sẽ không còn là trở ngại của tỷ nữa.”
Hai chữ "trở ngại" vừa thốt ra, sắc mặt của hai vị Phương gia lập tức trầm xuống.
Ta kéo khóe môi, gượng cười mấy tiếng:
“Phù nhi, muội nghĩ nhiều rồi. Tỷ thật lòng muốn gả cho Phương công tử, từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ huynh ấy không tốt hay không xứng với ta. Muội… đừng nói những lời như thế nữa.”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.
Ta nhìn về phía Phương lão gia, Phương phu nhân, ôn tồn nói:
“Thời gian gần đây, tiểu nữ có tìm đọc y thư, bệnh tình của Phương công tử hoàn toàn có khả năng chữa khỏi. Vốn định sau khi xuất giá sẽ dần dần tìm hiểu kỹ hơn. Nào ngờ muội muội lo nghĩ quá nhiều, khiến bá phụ bá mẫu phải chê cười. Mong hai vị lượng thứ, muội muội tuổi nhỏ dại khờ, xin đừng trách phạt nặng lời.”
“Tìm đọc y thư? Nhược nhi có lòng rồi.”
Phương phu nhân nghe vậy thì sắc mặt dịu đi đôi chút, kín đáo gật đầu với ta.
*
“Không phải thế!”
Một âm thanh chói tai vang lên ngay bên tai, khiến ta giật mình, theo phản xạ đưa tay che tai, nhất thời không phân biệt nổi là tiếng thật hay lại là… tiếng lòng của Lâm Phù.
Cha mẹ ta lúc này đã chau mày nhìn nàng, phụ thân quát lớn:
“Đủ rồi! Xem ra bình thường nuông chiều quá mức, mới khiến con vô phép như hôm nay! Về phòng suy ngẫm nửa tháng, không được bước ra khỏi cửa!”
Lâm Phù lắc đầu, cắn chặt môi.
Rồi trong lòng nàng lại dấy lên:
“Lâm Nhược! Sao lúc này ngươi phản ứng nhanh như thế? Rõ ràng là cố ý chống đối ta!”
“Không thể trở về được… Nếu họ giam ta lại, thì ta chẳng còn cơ hội gì nữa…”
“Nhất định còn cách… phải nghĩ cách… nghĩ mau…”
Chỉ trong thoáng chốc, nàng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, đẩy tay cha ra, ngẩng đầu nhìn thẳng Phương lão gia:
“Bá phụ, con không phải làm loạn. Tỷ tỷ say mê y thuật, còn mong muốn mở y quán. Nếu gả vào nhà họ Phương, e rằng tâm trí sẽ không thể đặt trọn nơi Phương công tử.”
“Con không muốn vì vậy mà khiến tỷ ấy dang dở tâm nguyện. Xin bá phụ hãy tác thành cho con!”
Nàng cúi mình thật sâu, quỳ phục xuống đất.
03
Tình cảm chân thành, lời lẽ tha thiết, khiến người nghe cũng phải động lòng.
Ta gần như bị nàng thuyết phục.
Dù ban nãy chỉ là tranh luận với nàng cho bõ tức, nhưng sau khi bình tâm suy ngẫm lại… ta thật sự muốn mở một y quán của riêng mình hơn.
Ta cúi đầu suy tư, không để ý đến phản ứng của những người khác trong sảnh.
Cán cân trong lòng ta đã dần nghiêng về hướng… không gả cho Phương Vi An.
Theo lời Lâm Phù nói, nếu gả đi, Phương Vi An sẽ đối xử với ta rất tốt.
Nhưng nếu không gả… ta có thể mở y quán của chính mình.
Một y quán thuộc về ta – sức hấp dẫn thật quá lớn.
Trong đầu ta đã hiện lên hình ảnh bản thân mặc áo dài trắng ngồi chẩn mạch kê đơn, bệnh nhân tán thưởng không ngớt, ngợi khen ta là “thần y tái thế”.
*
“Cứ như vậy đi. Tỷ tỷ cứ ngẩn người thêm lúc nữa, đợi tỷ hồi thần, muội đã thay tỷ bái đường xong rồi. Sau này tỷ chẩn sai bệnh mà gây chếc người, muội sẽ vào ngục thăm nuôi.”
Giọng nói ấy kéo ta về thực tại.
Đúng là muội muội tốt của ta mà.