Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 100 - Chương 100 - Cái Giá Phải Trả

Chương 100 - Cái giá phải trả
Chương 100 - Cái giá phải trả

"Ngươi nói xem, liệu nàng có phải là đặc biệt đến đồng hành với ta suốt khoảng thời gian này không."

"Bẩm ký chủ, đây chỉ là một lần trùng hợp, nếu ký chủ muốn thêm vào một chút lãng mạn cho sự trùng hợp này, hệ thống cũng không phản đối."

"Ha ha ha!"

"Hệ thống! Hệ thống, ngươi thật đúng là không hiểu phong tình."

"Có lẽ sống lâu rồi, ta cũng sẽ trở thành như ngươi thôi."

"Nhưng đó là chuyện rất lâu về sau, hiện tại khi ta vẫn còn chút nhân tính, ta sẽ đi gặp những cố nhân kia."

"Lần ngủ say tiếp theo sẽ kéo dài hơn, ta sợ tỉnh lại sẽ không còn gặp được họ nữa."

Nói xong, Trần Trường Sinh lập tức bay về phía một hướng.

...

Tại Thiên Phật Tự.

"Chủ trì, rốt cuộc ngài còn điều gì chưa buông bỏ được?"

Trong Thiên Phật Tự, một đám tăng nhân quỳ gối trước mặt một lão hòa thượng đã dầu hết đèn tắt.

Người này chính là chủ trì Thiên Phật Tự, Nhất Hưu đại sư.

Đối mặt với câu hỏi của đông đảo đệ tử, ánh mắt đục ngầu của Nhất Hưu giật giật.

"Ta đang đợi một người."

"Chủ trì, ngài đang đợi ai, các đệ tử đi mời hắn tới là được."

Một hòa thượng nói ra phương pháp giải quyết, nhưng Nhất Hưu lại lắc đầu nói: "Người Đưa Tang không mời được, đến lúc hắn đến, hắn tự nhiên sẽ đến."

Nghe được chủ trì nói, mọi người đều là không hiểu ra sao.

Thấy khuyên bảo vô hiệu, mọi người cũng chỉ đành thối lui ra khỏi thiện phòng.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng đóng chặt lại bị đẩy ra một lần nữa, một bóng người đi tới bên cạnh Nhất Hưu.

Tiện tay sờ lên đầu trọc, bóng người kia trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nhất Hưu.

"Tiểu hòa thượng, mới mấy trăm năm không gặp, sao ngươi lại biến thành bộ dáng này."

Nghe được thanh âm quen thuộc, trong đôi mắt đục ngầu sáng lên một đạo tinh quang: "Là ngươi đã trở về sao?"

"Đương nhiên là ta, trừ ta ra thì ai còn sẽ tới thăm lão hòa thượng sắp chết như ngươi."

Xác nhận thân phận của người tới, Nhất Hưu lập tức rút ra mười tám cây ngân châm trong thân thể.

Thân thể vốn già nua, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành trạng thái trẻ tuổi.

"Trần Trường Sinh, tên khốn kiếp nhà ngươi, sao ngươi còn chưa chết!"

Nhìn thấy Nhất Hưu nổi trận lôi đình, Trần Trường Sinh tiện tay móc ra một quả quýt bắt đầu ăn: "Người xuất gia sao có thể nói thô tục như vậy chứ?"

"Ngươi dù sao cũng là cao tăng nổi danh của Dạ Nguyệt Quốc, có chút phong độ được không."

Đối mặt với vẻ mặt lạnh nhạt của Trần Trường Sinh, Nhất Hưu trợn trắng mắt, sau đó muốn đưa tay lấy quả quýt trong tay Trần Trường Sinh.

Nhưng mà đối mặt với hành vi của Nhất Hưu, Trần Trường Sinh co rụt hai tay lại, trực tiếp cự tuyệt Nhất Hưu.

"Không phải chứ, ta sắp chết rồi, ăn quýt của ngươi còn không được!"

"Đương nhiên không được, ta ăn quýt là để dùng vỏ quýt che bớt mùi thi thể."

"Ta rất hiếu kỳ, làm sao ngươi biến mình thành bộ dáng này được. Tuy rằng thọ nguyên Nguyên Anh cảnh chỉ có tám trăm năm."

"Nhưng mà phục dụng một chút đan dược kéo dài tuổi thọ, sống thêm một hai trăm năm cũng không thành vấn đề."

"Nhưng căn cứ vào trí nhớ của ta, ngươi còn chưa tới 800 tuổi."

Nghe được lời của Trần Trường Sinh, Nhất Hưu bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng muốn sống thêm mấy trăm năm nữa lắm chứ!"

"Nhưng điều kiện không cho phép, ta còn có biện pháp nào chứ, ngươi còn nhớ ta từng bị nhốt trong cấm địa Dạ Nguyệt Quốc không?"

"Nhớ, sau đó thì sao?"

"Lúc đó ta bị Lang Vương truy sát, không còn cách nào khác phải trốn trong khe nứt phong ấn."

"Theo thời gian trôi qua, thân thể của ta bị lực lượng bất tường ăn mòn."

"Lực lượng này khiến ta trở nên rất mạnh, nhưng cần phải trả giá một chút. Vì không để tình huống càng thêm nghiêm trọng, ta tự chém một đao, lùi về Nguyên Anh cảnh."

Nghe vậy, Trần Trường Sinh cau mày, đặt tay lên cổ tay của Nhất Hưu.

Sau khi chẩn đoán kỹ lưỡng, Trần Trường Sinh mở miệng nói: "Trong cơ thể ngươi có một cỗ lực lượng đang ăn mòn thân thể ngươi, hơn nữa cơ thể ngươi sắp thành cái vỏ rỗng rồi."

"Cái giá phải trả ngươi nói không phải chính là tuổi thọ chứ?"

"Đúng vậy, nhưng chính xác hơn là sinh cơ."

"Lực lượng bất tường sẽ thôn phệ sinh cơ của ký chủ, sau đó chuyển hóa thành lực lượng phụng dưỡng cho ký chủ, đây chính là chân tướng khiến người ta trở nên mạnh mẽ không rõ."

"Muốn để cho lực lượng bất tường không thương tổn đến chính mình, vậy ta cũng chỉ có thể dùng mạng của người khác bổ sung mạng của mình."

"Cảnh giới càng cao, sinh linh phải giết càng nhiều, chờ đến lúc ta không thỏa mãn được nó. Nó sẽ hút khô ta, sau đó tìm kiếm ký chủ kế tiếp."

"Bây giờ ngươi biết vì sao ta biến thành bộ dáng này rồi chứ."

Nói xong, Nhất Hưu lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh.

Đối mặt với ánh mắt của Nhất Hưu, Trần Trường Sinh trầm mặc một chút, nói: "Vậy ngươi không nghĩ tới tiêu diệt nó sao?"

"Đương nhiên nghĩ tới, ta đã dùng rất nhiều biện pháp, nhưng đều không thành công."

Bình Luận (0)
Comment